LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 223

- Thôi được, hôm nay muộn rồi, tớ về trước đây, cậu cũng phải cẩn

thận!

Phòng làm việc lại chỉ còn lại một mình Diệp Tiêu. Anh mở thư mục

có tên là “Bạch Bích vào đi” trong máy tính của Giang Hà. Ngay sau đó
xuất hiện bức ảnh nền sa mạc màu vàng, trong ảnh lại dần dần xuất hiện hai
hàng chữ màu xanh: “Trời cao chưa lưu dấu tích, chim nhỏ đã bay đi.”

Trước mắt Diệp Tiêu hình như đang hiện lên sa mạc mênh mông.

7

Mẹ Bạch Bích ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế dài, thần thái ung dung, ánh

mắt dịu dàng. Bà từ từ ngẩng đầu lên, ngắm nhìn đàn chim đang bay qua,
sau đó nhẹ nhàng nói:

- Ông gầy quá!

- Không sao đâu, gần đây có mấy việc hơi phiền lòng một chút.

Người trả lời là Văn Hiếu Cổ, ông mặc một bộ comple mà thường

ngày ông rất khi mặc, ngồi bên cạnh mẹ Bạch Bích, nhìn vào mắt bà.

- Sao lại nhìn tôi như thế? - Mẹ Bạch Bích hơi mỉm cười nói.

- Không, chỉ là nghĩ đến bà ở đây đã nhiều năm rồi nhưng không thay

đổi mấy. Còn tôi thì đã già rồi. À, bà còn nhớ lần đầu tiên chúng ta và
Chính Thu gặp nhau không?

Gió thu thổi qua vườn hoa yên tĩnh, đến dưới hòn giả sơn nó giảm tốc

độ nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen mượt. Bà ngồi như người mất hồn chăm
chú nhìn những bông hoa cuối cùng trong vườn, nói xa xôi:

- Đương nhiên là nhớ, nhớ rất rõ! Lúc đó chúng ta mới 19 tuổi, ông và

Chính Thu đều là những thanh niên ưu tú nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.