- Không, tôi sao lại có thể coi là ưu tú được, chỉ có Chính thu là giỏi
nhất, ông ấy may mắn hơn tôi nhiều lắm. Có biết vì sao ông ấy may mắn
hơn tôi không? Vì ông ấy lấy được bà đấy! Phấn ạ!”
Bà bỗng cảm thấy khó chịu, vội vàng nói:
- Thôi đi, đừng nói nữa, anh ấy may mắn à, anh ấy 40 tuổi đã chết rồi!
- Không, anh ấy được giải thoát rồi! - Văn Hiếu Cổ nói với giọng hâm
mộ, - Còn tôi thì vẫn còn đây, một mình, tiếp tục chịu đựng sự đau khổ, cứ
già đi, xấu đi, cho đến chết. Còn Chính Thu thì đã ở một thế giớ khác mãi
mãi hưởng hạnh phúc, Phấn, bà hãy nói xem ai may mắn hơn ai?
- Tôi không biết trong các anh, ai may mắn hơn ai, nhưng chí ít, tôi là
người không may mắn.
- Xin lỗi bà, Phấn! - Văn Hiếu Cổ lạnh lùng nói.
- Đủ rồi, không nói những chuyện ấy nữa! Ông nói dạo này xảy ra
những chuyện buồn phiền, có phải là chuyện Giang Hà chết không? - Mẹ
Bạch Bích bỗng hỏi.
- Ồ, hoá ra Bạch Bích đã nói cho bà biết chuyện này rồi! Lẽ ra những
ngày này bà đã được nhìn thấy con gái kết hôn, nhất định là bà sẽ rất vui,
còn bây giờ, bà và con gái lại phải chịu đau khổ rồi! - Văn Hiếu Cổ than
một câu.
- Con gái còn được nghe câu chuyện 20 năm trước tôi và bố nó đi
khảo cổ ở hồ La Bố.
Văn Hiếu Cổ biến sắc, ông vội vàng hỏi:
- Phấn, bà nói cho nó biết rồi à?
Mẹ Bạch Bích lắc đầu, nhẹ nhàng nói: