LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 226

- Không, không sao cả, tôi không thể nói với bà! Ý tôi là tôi luôn

muốn đến thăm bà, nhưng nếu như tôi mãi mãi rời xa trần gian, sẽ không
thể đến thăm bà được nữa! - Giọng ông thật nặng nề, như đang từ từ chìm
xuống cát.

- Không, không thể thế được!

- Phấn, tôi đi đây, nếu như tôi không quay lại thăm bà nữa thì hãy vĩnh

viễn quên tôi đi! - Văn Hiếu Cổ đứng dậy, vội vàng bỏ đi, phía sau bỗng
vang lên tiếng mẹ Bạch Bích:

- Ông sẽ quay lại!

Văn Hiếu Cổ không trả lời, ông rẽ sang bên, tránh ánh mắt của bà,

nhưng bước chân càng đi càng thấy nặng nề, cuối cùng ông vẫn phải cúi
đầu đi ra khỏi cổng bệnh viện Tâm thần.

- Viện trưởng Văn! - Một giọng cô gái trẻ gọi ông.

Lúc này ông mới nhận thấy, hoá ra là Bạch Bích. Cô đang đi về phía

cổng bệnh viện.

- Bạch Bích, thật là trùng hợp, cháu cũng đến thăm mẹ đấy à? - Văn

Hiếu Cổ cố lấy lại tinh thần để nói chuyện.

Bạch Bích tỏ ra khá bất ngờ và hơi ngại, cô không biết nói gì, chỉ nhẹ

nhàng nói:

- Viện trưởng Văn, cảm ơn chú đã chăm sóc gia đình cháu và mẹ cháu

nhiều năm nay!

- Ồ, không có gì, cháu mau vào đi, mẹ cháu lúc này thần kinh rất tốt,

nhìn thấy cháu chắc bà ấy mừng lắm! Chú về trước đây, tạm biệt cháu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.