LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 232

- Chú ấy là người bạn tốt và là đồng nghiệp của bố mẹ cháu, chú ấy rất

hay chăm sóc mẹ con cháu.

- Hình như không chỉ là chăm sóc, xem ra quan hệ còn rất thân mật,

thôi được, không nói nữa, không nói nữa! - Nữ thi sĩ bỗng nhiên dừng lại.

Bạch Bích có thể nhìn thấy trong mắt bà ta ẩn chứa một sự ấm áp khó

tả, cô không muốn nói thêm nữa. Cô nhìn mẹ, cảm ơn nữ thi sĩ rồi ra về.
Nhưng cô không đi thẳng ra cổng chính, mà đi qua vườn hoa, nơi lúc nãy
mẹ cô ngồi. Cô chú ý nhìn những bụi hoa với những bông hoa nhỏ không
rõ tên ấy. Bụi hoa đang run rẩy trong gió thu, xung quanh là những cây con
và cỏ xanh, phía sau là tường rào, không có gì là đặc biệt cả. Cô nhìn
những bông hoa, bỗng nhiên hiểu ra một điều, màu sắc của những bông hoa
giống như màu của chiếc váy đỏ cô gái kia mặc.

Đi qua cổng chính của bệnh viện Tâm thần, Bạch Bích nghĩ đến câu

nói cuối cùng của mẹ, lẽ nào cái chết của bố cô vào ngày sinh nhật do bị tai
nạn giao thông không phải là ngẫu nhiên, mà là một chủ định từ trước? Lẽ
nào lời nguyền lại sớm giáng xuống đầu ông? Chính vì thế cho nên Giang
Hà mới không phải là người đầu tiên, càng không phải là người cuối cùng.
Bố cô mới là người đầu tiên, hoặc là còn ai đó trước bố cô? Bạch Bích nhớ
lại cái đêm cách đây mười năm và hiểu ra tất cả, giấc mơ đó và người con
gái trong giấc mơ, những dòng chữ kỳ quái, lại còn cái chết của bố cô. Có
lẽ, tất cả đều bắt nguồn từ lời nguyền.

Gió tây thổi qua tóc cô, cô nghĩ, nếu như có thể ngửi thấy hương vị

của đất hoang xa xôi trong gió thì hay biết bao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.