LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 243

nhìn thẳng vào nhau, điều này làm Diệp Tiêu thấy không hay ho gì. Thế rồi
anh nhớ ra cô diễn viên chỉ nói một câu thoại nhưng khiến anh có ấn tượng
rất sâu sắc trong buổi nhóm La Chu tập kịch hôm ấy. Diệp Tiêu nhớ ra, La
Chu hình như cũng đánh giá cô ta rất cao, cô ta tên là gì nhỉ? Đúng rồi, La
Chu đã nói với anh, tên cô ta là Lam Nguyệt, một cái tên rất ấn tượng.

Lam Nguyệt đi thẳng đến trước mặt Diệp Tiêu. Một cô gái xinh đẹp

không quen biết đang nhìn vào mắt anh, khiến anh bỗng cảm thấy hồi hộp.
Lúc này, Lam Nguyệt không trang điểm, để mặt mộc, có lẽ là vì vừa ở trên
lầu xuống không có thời gian, cô nhẹ nhàng nói:

- Hình như em đã gặp anh rồi?

- Gặp ở đâu nhỉ? - Diệp Tiêu cố ý hỏi.

- Ở rạp kịch, La Chu là bạn của anh à? - Lam Nguyệt hỏi giọng xa xôi.

Diệp Tiêu gật đầu.

- Em là Lam Nguyệt, là diễn viên trong đoàn kịch của anh La Chu,

hình như anh đã đến xem bọn em biểu diễn.

- Ừ, phải rồi, em diễn hay lắm, anh vẫn còn nhớ vai diễn của em. Ồ,

anh là Diệp Tiêu, đây là danh thiếp của anh! - Diệp Tiêu đưa danh thiếp cho
Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt nhận danh thiếp rồi nói:

- Hoá ra là một vị sĩ quan cảnh sát. Thất kính rồi!

- Không sao!

Lam Nguyệt bỗng cất tiếng cười, cô nhẹ nhàng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.