LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 254

Diệp Tiêu bỗng mỉm cười, nụ cười của Diệp Tiêu khiến Bạch Bích

thấy hơi lạ, có gì đó khó hiểu. Diệp Tiêu tiếp tục nói:

- Nói cho em biết, nói chuyện với em trên máy vi tính không phải là

Giang Hà đâu, mà là chương trình được cài sẵn đấy.

Bạch Bích lắc đầu.

Diệp Tiêu hỏi cô:

- Anh hỏi em, Giang Hà có phải là người rất giỏi về vi tính và phần

mềm không?

- Đúng thế, anh ấy là người đa tài đa nghệ, thích nghiên cứu về những

vấn đề đó. Anh ấy còn có giấy chứng nhận chuyên gia phần mềm, có công
ty phần mềm thậm chí định trả lương cao để mời anh ấy về, nhưng anh ấy
thích nghề khảo cổ, tiếp tục phục vụ cho sự nghiệp thanh bần của mình.

- Thế thì đúng rồi! Anh đã mang máy vi tính của Giang Hà về Sở, đã

tìm hiểu rất kỹ ổ cứng của máy và đã phát hiện ra một phần mềm đối thoại.
Không còn nghi ngờ gì nữa, phần mềm này chính là do Giang Hà thiết kế,
anh phải thừa nhận, chỉ số thông minh của Giang Hà rất cao. Phần mềm
anh ấy thiết kế không chê vào đâu được, làm cho em lầm tưởng cho rằng
người trong máy vi tính nói chuyện với em chính là Giang Hà thật. Kỳ
thực, bất kể là ai, chỉ cần mở thư mục “Bạch Bích vào đi” đều được máy
nhận là em, đều có thể được nghe đoạn nói chuyện thứ nhất của Giang Hà.
Những ngày này, anh đã thử rất nhiều lần, mỗi lần vào đoạn thứ nhất đều là
những câu ấy. Về sau anh đã gõ vào máy những câu đứng từ góc độ của em
và mang khẩu khí của em, ví dụ “Giang Hà, em rất nhớ anh”, “Vì sao anh
lại bỏ em”, “Anh chết như thế nào”, thế là, trong máy tự động trả lời theo
góc độ và khẩu khí của Giang Hà, thông thường câu trả lời sẽ là: “Bạch
Bích em hãy quên anh đi!”, “Đây là một sai lầm, một sai lầm không thể
tránh khỏi, kết cục của sai lầm là cái chết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.