LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 253

- Hoàn toàn ngược lại, càng rối rắm hơn. Lâm Tử Tố cuỗm rất nhiều

di vật quan trọng bỏ trốn, cuối cùng bị chết bất ngờ trên đường đến sân bay,
giống như bọn Giang Hà. Trong số những di vật hắn lấy đi có một chiếc
mặt nạ màu vàng.

- Chính là cái mặt nạ em nhìn thấy à?

- Đúng thế, đúng là cái mặt nạ bằng vàng đó. Lần trước em nói đang

đêm nhìn thấy trong Viện Nghiên cứu khảo cổ có người đeo chiếc mặt nạ
này, chắc chắn đó là Lâm Tử Tố, không sai. Sáng sớm hai ngày sau đó, trên
mảnh đất phía sau cửa sổ căn phòng Giang Hà bị chết, anh đã phát hiện có
dấu chân người, sau khi cho lấy mẫu thạch cao đem so sánh với giày của
Lâm Tử Tố, xác nhận đó chính là dấu chân của Lâm Tử Tố.

Bạch Bích than một câu:

- Em cứ tưởng Lâm Tử Tố mới là thủ phạm chính!

- Lâm Tử Tố không thể là thủ phạm chính. Hắn chỉ là một kẻ tiểu nhân

vô liêm sỉ lợi dụng chức vụ để ăn cắp và mang những di vật ấy đi mà thôi.
Em chẳng nên quan tâm đến việc này làm gì nữa, mình anh đã đủ mệt lắm
rồi, không muốn nhìn thấy một vật hy sinh nữa.

Bạch Bích nghe những lời nói đó của Diệp Tiêu, nhìn khuôn mặt

giống như khuôn mặt người mình yêu thương của anh, tim cô bỗng trào
dâng nỗi xúc động, cô nhẹ nhàng nói:

- Nhưng, nếu như không biết được kết quả cuối cùng, cả đời em có lẽ

sẽ phải sống trong sợ hãi.

- Em sợ cái gì nhỉ? Sợ Giang Hà à? Vì em đã nói chuyện với Giang Hà

đã chết trên máy vi tính à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.