LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 252

Diệp Tiêu đến rồi.

Bạch Bích hôm nay trang điểm nhẹ, mặc dù nhạt đến độ khó nhận ra,

nhưng cô cũng tốn không ít thời gian. Cô đứng hồi lâu trước gương, ngắm
màu môi. Từ sau khi Giang Hà qua đời, cô không chú ý lắm đến trang
điểm, nhiều khi chỉ bôi quệt qua loa, thậm chí còn không soi gương. Cô
ngờ rằng nếu mình có biến thành bà già, e cũng không phát hiện ra. Nhưng
lúc này, cô nhận thấy mình trong gương vẫn trẻ như xưa, vóc dáng cũng rất
đẹp, cô mới 23 tuổi, vì sao cứ phải đắn đo, e ngại nhiều thế?

Tám giờ, Diệp Tiêu gọi điện thoại đến, anh nói 10 giờ sẽ đến để nói

chuyện với cô về sự tiến triển của vụ án. Trong chớp mắt, tay cầm điện
thoại của Bạch Bích bỗng run lên, tiếng Diệp Tiêu trong điện thoại cũng có
vẻ khác, cô nhớ đến khuôn mặt quen thuộc.

Khi tiếng chuông cửa Diệp Tiêu ấn vang lên, Bạch Bích thong thả rời

khỏi gương, ra mở cửa cho anh. Bạch Bích bỗng cảm thấy khí sắc của Diệp
Tiêu trước mặt cô bỗng biến thành giống như khí sắc của Giang Hà hôm
anh vừa từ hồ La Bố trở về, cô nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi, tính ngang bướng của em nhất định làm cho anh mệt rồi!

- Được rồi, không nói đến nó nữa! - Giọng Diệp Tiêu cũng có phần

thoải mái.

Bạch Bích vội rót cho anh một cốc nước ngọt. Diệp Tiêu nhìn cốc

nước ngọt cô bưng đến, đột nhiên bỗng cảm thấy khát ghê gớm, thế là
chẳng khách khí gì, uống luôn một ngụm to, sau đó nói:

- Cảm ơn em! Trước hết cho em biết một việc, Lâm Tử Tố chết rồi!

- Lộ rõ chân tướng rồi à? - Bạch Bích lập tức nghĩ đến điều gì đó.

Diệp Tiêu vẻ mặt trang trọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.