LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 257

Bạch Bích không biết nên nói gì, cô nhớ đến cái đêm trong Viện

Nghiên cứu khảo cổ, “Giang Hà” trong máy vi tính đã thừa nhận có quan
hệ với Tiêu Sắt, hoá ra anh ấy đã lường hết tất cả, anh ấy đã chuẩn bị hết
những điều cần nói, chỉ đợi Bạch Bích phát hiện ra là sẽ nói chuyện với cô.

Diệp Tiêu nói tiếp:

- Bạch Bích, anh vẫn còn một vấn đề cần biết, em có biết Dư Thuần

Thuận không?

Bạch Bích bỗng cảm thấy tim mình như có luồng điện chạy qua, cô

gật đầu:

- Vì sao anh lại hỏi đến ông ấy?

- Vì hai câu thơ. - Giọng nói của Diệp Tiêu bỗng trở lên cung kính,

nghiêm túc.

- Hai câu thơ nào?

- “Trời cao chưa lưu dấu tích, chim nhỏ đã bay qua.” - Diệp Tiêu

thong thả đọc hai câu thơ.

Hai vai Bạch Bích run lên, cô tránh cái nhìn của Diệp Tiêu. Trước mắt

cô lại hiện lên hình ảnh cô bé 18 tuổi nhìn thấy người đàn ông để râu, còn
cả việc cô che mặt đứng khóc giữa đường vào ngày hè oi ả.

Diệp Tiêu hỏi tiếp:

- Vừa mở đầu hệ thống phần mềm tự thiết kế của mình, Giang Hà đã

sử dụng hai câu thơ này, đây là danh ngôn của nhà thám hiểm nổi tiếng Dư
Thuần Thuận. Anh ấy dứt khoát biết Dư Thuần Thuận và rất thích hai câu
thơ này, đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.