LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 258

- Em không biết Giang Hà có biết Dư Thuần Thuận không, nhưng em

đã từng gặp con người này.

- Thật à? - Diệp Tiêu cảm thấy bất ngờ.

Bạch Bích gật đầu, cô đã lấy lại được tinh thần, ngẩng đầu lên, ánh

mặt trời lọt qua cửa kính rọi vào làn da gần như trong suốt của cô, làm chói
cả mắt Diệp Tiêu. Trông giống như một bức ảnh nghệ thuật được chụp
bằng phương pháp đặc biệt.

Cô bình tĩnh nói:

- Đó là vào năm 1996, một hôm, em đọc báo biết Dư Thuần Thuận trở

về Thượng Hải và sẽ có cuộc nói chuyện với sinh viên một số trường đại
học, thế là em lập tức đến nghe.

Trong lòng Diệp Tiêu bỗng cảm thấy xúc động, những ngày tháng cũ

hiện lên trong đầu anh. Anh rất muốn kể cho Bạch Bích nghe về sự tôn
sùng của anh đối với Dư Thuần Thuận và mơ ước trở thành nhà thám hiểm
của mình, nhưng anh đã ghìm lại được, anh bình tĩnh trở lại nói với Bạch
Bích:

- Em nói tiếp đi, anh đang nghe!

- Chẳng có gì đáng nói nữa, lúc ấy em mới 18 tuổi, chỉ suy nghĩ viển

vông, đến bây giờ em vẫn không hiểu vì sao hồi đó em lại hăng hái đi nghe
Dư Thuần Thuận nói chuyện đến thế, có lẽ bởi vì em cảm thấy cô đơn. Anh
biết rồi đấy, bố em đã sớm ra đi, mẹ thì quanh năm suốt tháng ở bệnh viện
Tâm thần, nên em mới nảy sinh hứng thú với những chuyến đi bộ dũng
cảm khắp Trung quốc của Dư Thuần Thuận. Ông ta một mình đi bộ du lịch
ở phía tây hoang lạnh, chắc là cô đơn lắm. Mà...

Bạch Bích hình như vẫn muốn nói gì nữa, nhưng lại thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.