LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 303

Diệp Tiêu nhìn anh ta với vẻ khinh miệt, sau đó thận trọng quan sát

căn phòng một lượt. Ngoài cái máy điện tử ra, trên bàn Giang Hà không
còn thứ gì. Máy vi tính thì đã được mang đến phòng làm việc của Diệp
Tiêu. Ở đây rất nhiều bụi, chứng tỏ không có ai đến. Anh hơi thất vọng, lại
xem xét đến cửa sổ và cửa kính, cả bên ngoài cửa sổ và những cành cây.
Những cành cây run lẩy bẩy trong gió, có những cành trơ trụi lá, ánh lên
màu điêu tàn lạnh lẽo của mùa thu.

Diệp Tiêu và phó viện trưởng ra khỏi phòng, sau đó họ đi kiểm tra hết

các phòng trong căn nhà, nhưng không phát hiện thấy bất cứ dấu vết gì.
Phó viện trưởng xoè hai tay ra nói:

- Cảnh sát Diệp, Viện trưởng Văn không thể nào còn ở đây, ông ấy nếu

có chuyện gì thì cũng xảy ra ở bên ngoài, nhưng chắc là không sao đâu.

- Không, vừa nãy chúng ta bỏ qua một nơi.

Phó viện trưởng hơi nghi ngờ nói:

- Anh định nói là còn cái nhà kho?

- Tôi biết nơi đó người ngoài không thể tùy tiện vào, nhưng nếu có

việc cần chúng ta có thể làm các thủ tục pháp luật thông thường để vào.

- Không, không cần, nếu như anh nhất định phải vào, tôi sẽ đưa anh

vào. Không để người khác tùy tiện vào chủ yếu là vì lý do an ninh, đặc biệt
là mới đây có việc Lâm Tử Tố lấy trộm di vật bỏ trốn. Nhưng anh là cảnh
sát, lại đang điều tra vụ án, tôi có thể ngoại lệ một lần.

Họ đi đến cửa nhà kho. Phó viện trưởng cầm chùm chìa khoá đặc biệt,

mở cánh cửa nặng nề. Diệp Tiêu và Phó viện trưởng từ từ đi vào nhà kho,
một cảm giác lành lạnh khiến Diệp Tiêu thấy không thoải mái, anh vẫn như
ngửi thấy có mùi gì. Trong nhà kho xếp hàng dãy tủ bảo hiểm, không biết
bên trong để những gì, anh không quan tâm đến chúng, mà chú ý xem xét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.