LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 304

các góc nhà. Anh đi tiếp vào bên trong kho, thấy vẫn còn một cánh cửa
nữa.

- Trong này là cái gì? Có thể mở ra được không?

- Được! - Phó viện trưởng dùng chìa khoá mở cánh cửa đó ra.

Bước vào bên trong căn phòng nhỏ ấy, dưới ánh đèn mờ mờ, họ nhìn

thấy một cái lồng kính, bên trong có một xác người mặc váy trắng đang
nằm. Diệp Tiêu nhớ đến những lời Bạch Bích nói với anh. Anh biết rằng
đây chỉ là một cái xác ướp, nhưng nhìn thấy người con gái cổ này, tim anh
bỗng run rẩy, cơn buồn nôn kéo đến.

- Đừng sợ, đây chỉ là một cái xác người cổ. Cái xác này do đoàn của

Viện trưởng Văn mang từ Tân Cương về để nghiên cứu từ lần khảo cổ ấy. -
Phó viện trưởng giải thích.

Diệp Tiêu nghĩ, làm khảo cổ và làm cảnh sát cũng có rất nhiều điểm

giống nhau, đều phải tiếp xúc với nhiều người chết, nhưng cảnh sát thì tiếp
xúc với những người vừa chết không lâu, còn khảo cổ thì tiếp xúc với
những người đã chết từ hàng trăm, hàng nghìn năm. Nhà khảo cổ học và
người cảnh sát đều phải từ người chết hoặc thông qua hoàn cảnh của họ để
tìm ra những manh mối rồi tiến hành phân tích, từ đó đưa ra kết luận, tìm ra
sự thật lịch sử hoặc chân tướng của vụ án.

Anh lại ngửi thấy có mùi gì, anh nhìn Phó viện trưởng hỏi:

- Anh có ngửi thấy mùi gì không?

Phó viện trưởng vẻ mặt đầy hoài nghi, nói:

- Có mùi gì thoang thoảng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.