LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 324

Bạch Bích thở dài nói:

- Có phải anh căng thẳng quá không?

Diệp Tiêu bỗng nghiêm khắc nói:

- Anh là một cảnh sát, anh có thể căng thẳng sao?

Nói xong câu đó, anh lại tự hỏi thầm mình một lần nữa, nhưng anh

không tìm được câu trả lời.

- Đúng rồi, anh đang rất căng thẳng!

Diệp Tiêu trầm xuống một lúc:

- Có lẽ em nói đúng, khi một người nhìn thấy cái chết của người bạn

thân nhất, mà lại là người bạn lớn lên cùng nhau từ lúc nhỏ, tình cảm thân
thiết như anh em ruột thịt, khi đó anh ta sẽ có tâm trạng như thế nào? Bây
giờ anh đã có thể cảm nhận được.

- Thì cũng giống như em nhìn thấy Tiêu Sắt chết. Anh có biết vì sao

em đến đây không? Bởi vì mấy hôm trước, em và Tiêu Sắt đã ngồi ở đây,
chính ở cái ghế này.

Diệp Tiêu bỗng cúi nhìn xuống chiếc ghế mình đang ngồi.

Bạch Bích nói tiếp:

- Lúc ấy cô ấy muốn em chăm sóc cô ấy, nhưng em đã không làm, em

chỉ lo cho tình cảm của mình mà không để ý gì đến cô ấy, thực ra, cô ấy
còn đau khổ hơn em nhiều.

Bạch Bích ngẩng đầu lên, cố gắng ngăn những dòng nước mắt đang

tuôn chảy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.