Diệp Tiêu an ủi ông:
- Không, thưa giáo sư, ông đã đến giúp chúng tôi điều tra, chúng tôi
vô cùng cảm ơn. Nhiếp Tiểu Thanh làm như vậy không có liên quan gì đến
giáo sư cả.
Lại đến Phương Tân nhắc nhở:
- Giáo sư Lý, chúng ta hãy bắt tay vào tìm vắc-xin cho loại vi rút này
thôi.
Giáo sư Lý vội vàng nói:
- Đúng, nếu tìm được vắc-xin thì sẽ có khả năng khống chế được loại
vi rút này. Chúng ta nhanh chân lên, đến Viện của tôi, ở đó có rất nhiều
thiết bị hiện đại.
Ba người vội vã rời khỏi căn phòng.
2
Mẹ Bạch Bích đã chết.
Cô nhận được tin vào lúc sáng sớm, do bệnh viện Tâm Thần gọi điện
đến báo. Bạch Bích nhận điện thoại khi vẫn còn đang uể oải nằm trên
giường, ngoài cửa sổ, những giọt mưa cuối thu đang tí tách rơi, trong
phòng mờ tối, không có chút sinh khí nào. Bạch Bích bình tĩnh nghe giải
thích của bệnh viện trong điện thoại, thực ra cũng chẳng giải thích gì mà
chỉ là thông báo để cô lo hậu sự. Trong khi nghe điện thoại, Bạch Bích
không nói một lời, chỉ nghe tiếng kể loáng thoáng từ phía bên kia. Cuối
cùng ngay cả nguyên nhân chết của mẹ cô cũng chẳng hỏi, chỉ nhẹ nhàng
nói: “Lại phiền các anh rồi, xin cảm ơn!” sau đó gác máy. Cô buồn bã ngồi
trên giường, nhìn nước mưa gõ nhịp trên cửa kính, từng giọt từng giọt lăn
xuống, giống như thác nước nhỏ mùa cạn.