LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 338

Cô không sợ hãi luống cuống như người khác, cũng không khóc lóc

thứ nước mắt rẻ tiền, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Sau đó cô trở dậy làm vệ
sinh cá nhân, ăn sáng như thường lệ, không trang điểm, chỉ ngó vào gương
nhìn qua khuôn mặt. Cô vẫn chọn mặc bộ quần áo màu đen, cô cảm thấy bộ
quần áo này rất hợp với những trường hợp thế này. Thực ra, trong thời gian
này bất kể trường hợp nào cô đều mặc bộ quần áo này, như phụ nữ ngày
xưa mặc áo phục tang trong ba năm. Tiếp đó, cô cầm một cái ô cũng màu
đen, mang theo mọi giấy tờ, thủ tục liên quan đến mẹ, đi ra khỏi nhà.

Mưa cuối thu lạnh thấu xương, tuy che ô nhưng vẫn có những giọt

nước bắn vào mặt, sau đó thấm vào da. Cô nhẹ nhàng lau nước mưa trên
mặt, ngồi lên một chiếc xe bus hướng ra ngoại ô. Xe bus ngày mưa vắng
tanh, cô ngồi trên ghế, mặt không biểu lộ gì, chỉ lặng lẽ nhìn thành phố sắc
màu rực rỡ đang dần nhạt nhòa giữa cơn mưa, giống như bức tranh bị nước
mưa làm trôi dần thuốc vẽ.

3

Trong mưa, xe chạy rất chậm, mãi mới đến được cổng bệnh viện Tâm

thần. Bạch Bích vẫn đi vào cổng viện như mọi hôm, chỉ khác là trong tay
cầm chiếc ô đen. Cô không đi thẳng vào phía vườn hoa nhỏ như mọi khi, vì
cô biết rằng mẹ không còn ở trong vườn hoa nữa, nói chính xác, bây giờ mẹ
cô đang nằm trong nhà xác rồi.

Bạch Bích đi vào một căn nhà màu trắng, trong đó cô tìm thấy người

bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho mẹ cô. Bác sĩ dáng vẻ mệt mỏi nói:

- Xin lỗi, mẹ cô mất rồi!

Bạch Bích cúi đầu nói:

- Phiền các bác sĩ quá, cảm ơn tất cả mọi người đã chăm sóc cho mẹ

cháu những năm tháng qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.