LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 340

- Đương nhiên là được!

Bác sĩ dẫn cô xuống nhà xác, sau đó bảo vệ kéo xác mẹ cô từ trong tủ

lạnh ra. Vẻ mặt mẹ cô vẫn bình thản như thường, môi hơi hé, như có điều
gì muốn nói, còn bộ mặt trắng trẻo thì đã bị khí lạnh bao bọc, trông giống
như bị chôn vùi trong băng tuyết, thành một viên ngọc đẹp. Bây giờ da của
mẹ cô đã gần như trong suốt, chẳng có biểu hiện đáng sợ của người chết,
ngược lại càng khiến cho Bạch Bích thấy gần gũi hơn.

Bác sĩ nhẹ nhàng nói:

- Cô xem, dáng vẻ của mẹ cô sao mà bình thản, bà nhất định đã kết

thúc cuộc đời trong một giấc mơ đẹp.

- Nếu mà như thế thì mẹ cháu chắc chắn là hạnh phúc rồi. - Bạch Bích

thì thào, cô chỉ sợ mình sẽ làm kinh động đến mẹ trong tủ ướp lạnh, nên cô
phải nói thật khẽ.

Bạch Bích ngắm nhìn khuôn mặt mẹ, hy vọng có thể tìm được câu trả

lời từ khuôn mặt ấy. Cô nhớ lại hôm gặp Văn Hiếu Cổ ở cổng bệnh viện
Tâm thần. Thực ra, cô đã sớm đoán biết, giữa mẹ cô và Văn Hiếu Cổ có
quan hệ đặc biệt nào đó. Bạch Bích thậm chí có thể khoan dung độ lượng
với quan hệ đó. Bởi vì cô hiểu và thông cảm với mẹ mình - một người đàn
bà mất chồng, phải sống cuộc sống độc thân, phải chịu đựng nỗi đau khổ và
dằn vặt cô đơn mười mấy năm trời. Lúc bố cô mất mẹ cô mới 39 tuổi, đó là
những năm tháng nồng nàn nhất của một người đàn bà, chỉ có Văn Hiếu Cổ
là có thể lấp được vào khoảng trống đó, nhưng hình như mẹ cô không phát
triển theo hướng như người bình thường vẫn tưởng tượng. Có lẽ họ đều là
những người làm nghề khảo cổ nên có phần bảo thủ. Bạch Bích từ trước
đến nay chưa lúc nào nói chuyện với mẹ về vấn đề này, nhưng bây giờ, khi
mẹ cô và Văn Hiếu Cổ đều đã xa rời thế giới này, cô lại rất muốn tìm hiểu
quan hệ của họ, song đây có thể là một bí mật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.