LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 344

Nữ thi sĩ lắc đầu nói:

- Bạch Bích, cháu biết rồi, khi cháu nói chuyện với mẹ cháu, cô có bao

giờ ở bên cạnh nghe đâu. Cho nên, khi mẹ cháu và cô gái kia nói chuyện,
cô đã bỏ đi chỗ khác. Sau độ nửa tiếng, cô nhìn thấy cô gái kia ra khỏi
vườn hoa nhỏ, đi về phía cổng lớn. Về sau, cô lại đi tìm mẹ cháu thì thấy bà
ấy đang ngồi ngẩn người, không nói một lời. Cô cảm thấy có điều khác
thường, nhưng bà ấy không phát bệnh. Cô nghĩ, cô gái kia đã nói gì với mẹ
cháu nên mẹ cháu cảm thấy không được thoải mái. Thế là cô đưa bà ấy vào
phòng cho bà ấy ngủ. Nhưng không ngờ, mới có mấy ngày, sáng nay khi đi
kiểm tra phòng đã phát hiện mẹ cháu chết rồi. Chắc chắn bà ấy lợi dụng
đêm khuya, lúc mọi người ngủ say, đã uống thuốc ngủ.

- Chỉ có vậy thôi ạ? Mẹ cháu không nói chuyện gì khác nữa à?

- Không, cô chỉ biết có vậy thôi, Cô nghĩ rằng mẹ cháu đã chờ đợi cô

gái kia từ lâu rồi. Bạch Bích, cháu thật sự không nhận ra cô gái kia sao?

Bạch Bích dừng lại một lúc, nhẹ nhàng nói:

- Cháu không biết. Cảm ơn cô đã nói cho cháu biết chuyện này!

Sau đó Bạch Bích mở chiếc tủ đầu giường của mẹ, thu dọn tất cả

những vật dụng mẹ cô để lại. Mẹ cô chẳng để lại gì nhiều, chỉ có mấy bộ
quần áo để thay đổi. Cô mang tất cả số quần áo ấy, cho vào một cái túi, để
khi về nhà, cô sẽ cho chúng một mồi lửa, gửi về suối vàng cho mẹ cô dùng.

Sau đó nữ thi sĩ nói:

- Bạch Bích, cháu đợi một lát, cô còn cái này cần phải đưa cho cháu. -

Nói rồi, bà lấy từ trong tủ ra một cái phong bì đưa tận tay Bạch Bích.

Phong bì chưa hề được bóc, có thể sờ thấy bên trong có mấy trang thư.

Phong bì màu trắng, nhưng đã ngả sang màu vàng, còn ngửi thấy cả mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.