LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 345

hơi mốc, có lẽ đã qua nhiều năm tháng. Trên phong bì không dán tem, cũng
không có địa chỉ, chỉ có mấy chữ viết bằng bút mực: Con gái Bạch Bích tự
bóc.

Đó là chữ của bố cô, Bạch Bích vừa nhìn thấy đã nhận ra ngay. Đó là

nét chữ của người bố đã qua đời từ mười mấy năm trước, tuyệt đối không
thể sai được. Bố cô còn để lại rất nhiều bài viết, cô đọc đã quen. Bố cô
thường viết bằng bút mực, chữ nào chữ ấy đều rất đặc biệt, khó ai có thể
bắt chước được. Đây là bức thư ông viết cho con gái, nhưng trên phong bì
không đề tên người gửi.

Nữ thi sĩ khẽ nói:

- Bạch Bích, mấy năm trước, mẹ cháu có đưa cho cô giữ bức thư này,

bà nói sau này khi bà chết thì đưa bức thư này đến tận tay cháu. Trong
những năm trước đây, bà không cho ai xem bức thư này, kể cả cháu. Bây
giờ, cô giao nó nguyên xi cho cháu, cháu cầm lấy đi.

Bạch Bích đã hiểu, bố cô viết bức thư này từ nhiều năm trước giao cho

mẹ cô giữ, cho đến bây giờ mới đến tay cô. Bạch Bích không cầm được
nước mắt. Nước mắt cô giỏ từng giọt trên mu bàn tay như những giọt mưa
đang rơi ngoài cửa sổ. Bạch Bích ngẩng đầu lên lau nước mắt, sau đó cố
gắng nở một nụ cười, nói với nữ thi sĩ:

- Quấy rầy cô nhiều quá, lúc khác có thời gian cháu sẽ lại đến thăm cô.

Tạm biệt cô! - Rồi cô cúi mình xuống chào bà.

Bạch Bích cất lá thư vào túi, xách túi quần áo của mẹ rời khỏi căn

phòng, giương ô đi ra khỏi cổng bệnh viện Tâm thần. Cô ngoái đầu nhìn
những tòa kiến trúc trong màn mưa lạnh lẽo, trong lòng bỗng thấy buồn da
diết, có cảm giác thở không ra hơi nữa.

...........

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.