LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 35

sinh mạng của anh. Anh vẫn còn nhớ rõ từng câu Giang Hà nói với anh
trước khi xảy ra chuyện. Anh có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi ẩn giấu
trong ánh mắt của Giang Hà. Có lẽ cậu ấy đã sớm có linh cảm. Lúc này anh
đã tin bạn mình. Đó thực sự là một sai lầm. Tất cả mọi người đều phạm
phải sai lầm này, giờ là lúc phải trả giá.

Anh hiểu rằng, Giang Hà không phải là người chết đầu tiên và càng

không phải là người cuối cùng.

Người tiếp theo sẽ là ai đây?

Một cơn gió lạnh thổi qua, Hứa An Đa bỗng nhiên thấy tỉnh táo lạ

thường. Anh lắc mạnh đầu, nhìn xung quanh bốn bề chỉ toàn một màu đen.
Anh không nhìn thấy rõ thứ gì cả. Anh chưa đi qua đây bao giờ, có lẽ anh
đã bị lạc đường. Chất men làm cho bụng anh hơi khó chịu, anh cúi đầu, nôn
oẹ một hồi, nhưng chẳng nôn ra được gì. Lúc này anh mới cảm thấy bất an,
nỗi bất an này đến từ trong xương tủy anh.

Trong khoảng khắc, anh nhớ đến khuôn mặt của Giang Hà nằm trong

quan tài kính. Bây giờ Giang Hà đã thành một đống tro tàn rồi. Tiếp đến,
anh lại nhớ đến một điều khác. Điều này khiến tay anh run lên. Anh không
còn nắm nổi tay ga được nữa. Đây mới thật sự là sự sợ hãi. Hứa An Đa, con
người tự cho mình không biết sợ là gì, giờ đây bắt đầu thấy sợ hãi bao
trùm.

Màn đêm mênh mông.

Anh giảm tốc độ, cho xe đi thật chậm. Chạy đến cuối con đường nhỏ,

anh nhìn thấy một con đê xanh, thì ra là sông Tô Châu. Anh cho xe chạy
đến bên bờ sông, nhưng anh không nhận ra mình đang ở đoạn nào. Con
đường ven sông Tô Châu vắng vẻ, dường như chỉ có một mình anh. Bánh
xe quay chầm chậm, đưa anh đi trong đêm tối mênh mông, đến nơi mà anh
chưa hề biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.