LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 350

Tôi đã không thể điều khiển được nó, cũng có thể là vì tôi không biết cưỡi
lạc đà, còn con lạc đà thì chạy như điên theo hướng khác mang theo tôi trên
lưng. Những đồng nghiệp của tôi cũng đang run lẩy bẩy trong gió cát khó
bảo vệ được chính cả bản thân mình. Tôi không dám kêu cứu, chỉ cần há
miệng là cát đua nhau lao vào, tôi chỉ còn cách phó thác cho trời, mặc cho
lạc đà mang tôi chạy lung tung. Tôi nhắm nghiền mắt, cố gắng giữ thăng
bằng trên lưng lạc đà. Bão cát vẫn tiếp tục hoành hành, gió thổi vù vù bên
tai và quét qua má, tôi chỉ cảm thấy dưới thân mình lạc đà đang chạy,
khoảng cách ngày một xa. Lạc đà bị hoảng sợ đã chạy với tốc độ như bay
không kém gì ngựa phi, khiến toàn thân tôi run bần bật. Không biết bao lâu
sau, tiếng vù vù bên tai dần dần vợi đi, lạc đà cũng chạy chậm lại. Tôi mở
mắt ra, bão cát đã dừng hẳn, nhìn cảnh vật xung quanh vẫn như cũ, vẫn là
hoang mạc mênh mông, chỉ khác là, bây giờ chỉ còn lại một mình tôi. Đất
hoang, bão cát và lạc đà không thuần phục đều không làm tôi sợ, điều khiến
tôi sợ là... sự đơn độc. Tôi một mình đơn độc giữa sa mạc bao la rộng lớn,
không có một người bạn, không biết mình ở đâu, cũng không phân biệt
được đông tây nam bắc. Tất cả đều làm tôi tuyệt vọng.

Tôi nhìn ra xung quanh, cả bốn phía đều như nhau, chẳng có gì khác

biệt. Đồng nghiệp của tôi bây giờ ở đâu? Có lẽ cũng phải cách đây hàng
chục cây số. Lạc đà đưa tôi đi lang thang trên sa mạc, không mục đích. Tôi
phát hiện thấy nó cũng chỉ đi loanh quanh luẩn quẩn, ngay cả nó cũng bị
lạc đường rồi. Trên người tôi đến cả nước cũng không có, chỉ có một ít
lương khô, trong túi còn có một cái máy ảnh đến nay đã trở thành vô tích
sự. Tôi không biết mình nên đi về hướng nào, tôi biết rằng lạc đường trên
sa mạc đồng nghĩa với việc bị tuyên án tử hình. Trời đã sắp tối rồi, bóng
đêm trên hoang mạc vô tình nuốt trọn tất cả. Tôi tranh thủ chút ánh sáng
hoàng hôn còn đang le lói, vội vàng lấy nhật ký ra, trong cuốn sổ nhỏ này,
tôi ghi lại hết những gì đã xảy ra hôm nay. Có lẽ nhiều năm sau, có người
đi qua đây khi phát hiện ra một đống xương trắng, có thể nhìn thấy cuốn
nhật ký này, họ sẽ biết tôi là ai, sẽ mang nắm xương tàn của tôi về quê
hương. Nhưng tôi vẫn muốn sống, tôi không muốn chết. Phấn, người vợ trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.