LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 352

lãng quên, những ngôn ngữ này đã từng lưu hành trên mảnh đất này từ
nhiều năm nay, nhưng tôi không biết nói thứ ngôn ngữ trước mắt cần phải
nói, thật là trớ trêu. Cuối cùng tôi nhớ được một câu tiếng Duy Ngô Nhĩ, đó
là một câu chào, đại ý là chào buổi sáng. Tôi hướng về phía cô gái kêu to
lên một câu.

Cô gái dừng bước, rồi từ từ quay lại. Trời ơi, đôi mắt, tôi nhìn thấy đôi

mắt của cô ấy sao mà đẹp thế, đẹp như nền văn minh Tây Tạng cổ. Mặc dù
bị ngược sáng, nhưng tôi vẫn cảm nhận được da của cô rất trắng. Cô có
sống mũi cao và đôi môi hơi vểnh lên. Đường nét của cái cằm đặc biệt
mềm mại, không tròn tròn như cằm các cô gái Duy Ngô Nhĩ. Cô chừng độ
20 tuổi, một tay cô dắt lạc đà, còn tay kia buông xuôi, lặng lẽ nhìn tôi.
Trong mắt cô như ẩn chứa thứ gì đó khiến tôi cảm thấy bất an. Tôi thật
không thể ngờ rằng ở một nơi xa xôi như hồ La Bố lại có thể có một người
con gái đẹp đến nhường này. Cô bỗng cất tiếng nói: “Cuối cùng anh cũng
đã tỉnh rồi.”

Tôi không thể tin vào tai mình nữa, tiếng cô nói là tiếng Hán, mà là

một thứ tiếng Hán chuẩn mực. Giọng cô vừa hiền hoà vừa thánh thót, ngọt
như nước suối trong sa mạc, tôi ngạc nhiên đến mức không biết nói thế nào
cho phải.

Cô nói tiếp: “Anh bị lạc đường, vừa nãy em phát hiện thấy anh đang

ngủ mê mệt trên lưng lạc đà, nên dắt lạc đà đưa anh về nhà em.”

“Em đã cứu anh rồi, cảm ơn nhé. Thế nhà em ở đâu?” Tôi hỏi.

“Ở trước mặt kia thôi.” Cô chỉ tay về phía trước. Tôi nhìn thấy một cái

gì đó mờ mờ, nhưng vì xa quá nên nhìn không rõ.

Tôi gật đầu, cô bỗng nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng máy móc cười đáp

lại. Tôi bỗng nhận ra, mình là một đấng nam nhi cưỡi lạc đà mà lại để một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.