LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 354

bằng da cừu, đưa cho tôi, nói nhỏ nhẹ: “Uống đi!”

Tôi thật sự không biết nên nói gì, có lẽ đây là truyền thống hiếu khách

được hình thành từ cuộc sống đơn độc lâu dài của những cư dân địa
phương trong hoang mạc. Trong hoang mạc không có gì có thể quý bằng
nước, thế mà cứ đưa cho người lạ uống tự nhiên, có lẽ chỉ có người Hán là
ích kỷ nhất. Tôi mở nắp bình, lòng đầy cảm kích. Nước trong bình rất đầy,
tôi thong thả nhấp một ngụm, nước thấm ướt môi, tôi vẫn tưởng nước trong
hoang mạc phải mặn nhưng không ngờ rằng nước này lại ngọt và trong như
thế. Tôi uống thêm một ngụm nữa. Nước từ từ chảy qua cổ họng vào trong
người, giống như nước mưa tưới vào ruộng cạn lâu ngày. Tôi thề rằng cả
đời tôi chưa bao giờ được uống một loại nước ngon đến thế. Nhưng tôi
không dám uống thêm nữa, hai ngụm là đủ rồi, tôi đưa bình nước trả lại cho
Mã Nhã.

Mã Nhã lắc lắc bình nước, nói: “Tại sao lại chỉ uống có một chút thế

này? Anh đang cần nước mà.”

“Thôi, uống thế đủ rồi.”

Cô cười nói: “Thật không thể hiểu anh nghĩ gì nữa.” Sau đó cô quay

đầu, tiếp tục dắt lạc đà tiến nhanh lên phía trước. Cô đi rất nhanh, những
bước đi cũng rất dài, không e dè, ngại ngùng như mấy cô gái thành phố. Cô
là người con gái khoẻ mạnh, tự nhiên. Tôi có cảm giác chỉ có ở hoang mạc
hiếm dấu chân người mới có thể sinh ra được những người con gái như thế
này.

Lại đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng tôi đã nhìn thấy màu xanh, cái

màu này làm tôi phấn chấn hẳn lên, chân tôi không thấy tê nữa. Tôi cố gắng
nhảy xuống khỏi lưng lạc đà, đi đến bên cạnh Mã Nhã.

“Sao anh nhảy xuống làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.