LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 353

cô gái trẻ dắt lạc đà, như thế thật là ái ngại. Tôi muốn tụt xuống, nhưng
không cử động được vì hai chân tôi đã tê dại.

“Anh muốn xuống à? Không cần đâu, anh chắc chắn vẫn còn mệt, vẫn

cần ngồi trên lưng lạc đà mà.” Cô quay đầu, dắt lạc đà đi tiếp.

Tôi không biết nói thế nào cho phải, chỉ còn cách hỏi: “Em tên là gì?”

“Em là Mã Nhã, viết bằng chữ Hán là chữ Vương thêm chữ Mã, Nhã

là chữ Nhã trong chữ nho nhã. Còn anh?” Cô vừa đi vừa nói.

Mã Nhã? Tôi thầm nhắc cái tên này trong lòng, nếu như viết bằng

tiếng Anh sẽ là MAJA. Hình như có cái tên như thế này, nền văn minh cổ
Trung Mỹ dịch sang chữ Hán cũng là cái tên này. Tôi cố không nghĩ nhiều,
cứ thực thà trả lời: “Chào em, Mã Nhã, tên anh là Bạch Chính Thu, là đội
viên đội khảo cổ. Hôm qua bọn anh sau khi khai quật một địa điểm khảo cổ
thì gặp một cơn bão cát. Anh bị lạc đội, không biết làm thế nào lại đến
được đây.”

“Anh là dân khảo cổ? Là đến hồ La Bố đào mộ chứ gì?” Cô nhíu mày

hỏi tôi.

“Bọn anh đến để bảo vệ di vật, chứ không phải là đến để phá hoại di

vật, không đơn giản chỉ là đào mộ.” Tôi muốn uốn nắn cách nói của cô.

“Giống như những người châu Âu đến đây từ những năm trước chứ

gì?”

Tôi giật mình, chắc cô ta đã biết Sven Ahders Hedin và Marc Aurel

Stein, có lẽ do dân địa phương lưu truyền lại. Tôi trả lời ngay: “Bọn anh và
họ không giống nhau, họ đến để ăn cướp, còn bọn anh đến là để bảo vệ.”

Mã Nhã vẫn lắc đầu, nhưng cô lại cười và nói: “Thôi không nói nữa,

anh chắc là khát nước lắm rồi.” Cô lấy từ trong người ra một bình nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.