LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 370

“Lẽ nào anh không phát hiện thấy em và những người ở đây không

giống nhau sao? Bởi vì, bố em là người Hán.”

“Hoá ra em là con lai!” Đến bây giờ tôi mới hiểu nguyên nhân vì sao

em lại đẹp như vậy. Em là một đứa con lai, con lai giữa một người Hán và
một người La Bố hậu Thành cổ Lâu Lan. Trong huyết quản của em vừa có
máu của người Thành cổ Lâu Lan cổ, vừa có máu của người Hán. Người lai
vốn rất đẹp, cũng rất thông minh, bởi vì họ kết hợp được những ưu điểm
chủng tộc, đặc biệt là giữa người da vàng và người da trắng. Người Thành
cổ Lâu Lan thực ra là một nhánh của người da trắng Aryan[30]. Có lẽ trong
thời Hán, đã có rất nhiều con lai giữa người Hán và người Thành cổ Lâu
Lan giống như Mã Nhã. Cho đến bây giờ, chỉ có Mã Nhã là người duy
nhất. Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt em, thấy trên cằm và đường viền quanh
mặt có phần giống với người Hán, còn mắt, và sống mũi thì thuộc về người
La Bố.

Em nói tiếp: “22 năm trước, có một người Hán tự nhiên xuất hiện ở

hoang mạc, vì quá khát nước nên gục ngã trên cát, mẹ em nhìn thấy đã cứu
ông ta. Về sau ông ta lưu lại đây, sống cùng với mẹ em, sinh ra một đứa
con lai, đó là em.”

“Thế về sau nữa?”

“Khi em chưa chào đời, bố em đã rời bỏ nơi đây, không ai biết ông đi

đâu. Nhưng em có thể khẳng định, ông đã sớm biến thành đống xương
trắng trong sa mạc rồi. Mẹ em sinh em chưa được bao lâu cũng bị chết. Em
thành đứa trẻ không cha không mẹ. Cậu em đem em về nuôi, lại cho em rời
bỏ nơi đây đi học. Khi em còn nhỏ, đã dự cảm sau này sẽ giống mẹ, sẽ yêu
một người Hán bỗng nhiên xuất hiện trong sa mạc này. Bây giờ, người đó
chính là anh. Đây là định mệnh rồi, khi gặp anh em đã quyết định rồi, anh
và em không ai có thể chạy thoát được.”

“Em không cảm thấy mẹ em rất đáng thương sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.