LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 381

“Chị ấy đã đi rồi, chúng ta phải chôn cất cho chị ấy.” Phấn hình như

cũng rất xúc động, cô đã tha thứ cho tôi và Mã Nhã.

Sau đó, bà con trong thôn giúp chúng tôi làm vệ sinh cho Mã Nhã, rồi

đưa em đến hẻm núi đầy mộ cổ. Cách cửa hẻm núi không xa, họ đào cho
Mã Nhã một cái huyệt, sau đó mai táng em ở đó. Trong quá trình tang lễ,
những người La Bố lại hát những câu ca dao cổ, có lẽ đó là những lời ca
mà người Thành cổ Lâu Lan cổ đã từng hát. Cuối cùng, Mã Nhã của tôi đã
vĩnh viễn nằm lại sa mạc. Trước khi xuất phát, những người dân trong thôn
đã làm cho Mã Nhã một tấm bia bằng gỗ. Tôi dùng bút mực do những
người ở đội lạc đà mang đến viết một dòng chữ Hán lên bia: Mộ của vợ yêu
Mã Nhã. Bên dưới ghi: Người lập bia, Chồng: Bạch Chính Thu.

Tôi viết những dòng chữ trên bia mộ này sau khi đã được sự đồng ý

của Phấn. Chúng tôi đặt tấm bia trước mộ Mã Nhã với mong muốn tấm bia
này và ngôi mộ sau nó sẽ tồn tại mãi mãi cùng với sa mạc.

Sau đó, trước khi trời tối, chúng tôi cùng bà con trong thôn vội vàng

rời khỏi phần mộ cốc.

Qua một đêm, khi trời hửng sáng, đội lạc đà rời khỏi ốc đảo. Chúng

tôi mang theo hai đứa trẻ vừa mất mẹ cùng đội lạc đà rời khỏi nơi đây. Lần
này tôi thật sự vĩnh biệt vườn địa đàng của tôi.

Tôi và Phấn mỗi người ôm một đứa trẻ, ngồi trên lưng lạc đà. Chúng

là con gái tôi, tôi lấy một ít sữa cừu cho chúng ăn, thật là hai đứa trẻ đáng
thương.

Ngước nhìn lên, trước mắt mênh mang là cát vàng.

Nhật ký của bố Bạch Bích đến đây thì dừng lại, cũng phải đến mười

mấy trang. Bạch Bích nhìn đồng hồ đã nửa đêm rồi, hãy còn một trang nữa,
Bạch Bích giở tiếp. Trang này có lẽ là thư bố cô viết riêng cho cô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.