LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 379

đi, em đã vô cùng đau khổ, đã lấy danh nghĩa của tổ tiên mình mà thề độc,
nguyền rủa anh sẽ chết vào ngày sinh nhật lần thứ 40.”

Tôi lắc đầu, nói: “Thôi, bỏ đi!”

“Không, lời nguyền của em không phải là để đùa. Em xin lỗi, lời

nguyền một khi đã phát ra, thì không bao giờ có thể thu hồi lại được, đây là
lời nguyền vĩnh hằng, anh hãy nhớ, là vĩnh hằng. Anh sẽ chết vào đúng
ngày sinh nhật lần thứ 40 của anh, đây là điều đã được định sẵn.” Mã Nhã
nói với vẻ vô cùng chắc chắn.

“Đừng nói nữa, Mã Nhã!”

Cô đột nhiên hạ giọng, nói: “Hôm anh chết, anh sẽ nghe thấy tiếng em

gọi anh: MUYO.” Em phát ra âm tiết cổ xưa đó, tôi không thể nào dùng
tiếng Hán để thể hiện, chỉ có thể viết thành chữ cái Latin.

“MUYO?” Tôi giật mình, thật không ngờ em cũng biết đơn từ

Kharosthi cổ xưa này, “Là lời nguyền phải không?”

Mã Nhã gật đầu, ánh mắt yếu ớt hẳn đi, em ho mạnh mấy cái.

Phấn bỗng bước đến bên giường, sờ lên trán em nói: “Chị ốm rồi?”

Mã Nhã nhìn Phấn cười đau khổ: ”Tôi sắp chết rồi!”

“Không, em không thể chết được!” Tôi không kìm được mình, vội kêu

to.

“Từ sau khi em sinh hai cô con gái cho anh, em đã bị ốm nặng, ở đây

không có bác sĩ, không có thuốc men, nếu không vì hai đứa trẻ, thì em đã
không thể gắng gượng nổi.”

“Mã Nhã, anh là kẻ có tội!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.