LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 378

Mã Nhã hơi lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Hãy nhìn con gái anh đi, em

sinh cho anh hai bé gái sinh đôi!”

“Đây là con gái anh à?”

Mã Nhã gật đầu. Tôi nhẹ nhàng quỳ xuống ngắm hai đứa bé, chúng

đang ngủ ngon lành. Bây giờ chưa biết chúng giống ai, nhưng tôi tin chúng
là con gái tôi, trong phút chốc gặp lại ba mẹ con, tôi đã có cảm giác như
vậy. Cảm giác ấy cứ quấn lấy trái tim tôi. Tôi không cầm được nước mắt,
không muốn nhìn nữa, tôi quay mặt đi, khẽ nói: ”Mã Nhã, anh có tội.”

“Cho chị ấy vào đi, đừng đứng ở ngoài ấy, kẻo người khác nhìn thấy

lại bảo em hẹp hòi.”

“Em nói ai cơ?”

“Vừa nãy em đã nghe hết câu chuyện của hai người ở ngoài cửa rồi.

Đó là vợ anh đúng không? Nếu như anh chưa có vợ, em tin rằng anh sẽ
không bao giờ rời bỏ em. Để chị ấy vào, em muốn nhìn thấy chị ấy.” Giọng
em như phải cố hết sức, rồi cứ nhỏ dần đi.

Tôi gật đầu, quay ra đưa Phấn vào nhà.

Mã Nhã của tôi và Phấn của tôi lần đầu gặp mặt. Họ nhìn nhau, không

nói một lời, trong mắt Mã Nhã không có ánh nhìn thù hận như tôi lo lắng,
em bình tĩnh gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói: ”Chào chị, hoan nghênh chị
đã đến làm khách ở ốc đảo chúng tôi.”

Phấn không biết trả lời thế nào, bối rối nói: ”Chào chị. Tôi là Phấn, vợ

Bạch Chính Thu!”

Mã Nhã lại chuyển ánh mắt sang tôi, em chậm rãi nói: “Thực ra em

cũng có lỗi với anh, có một chuyện này em muốn nói với anh. Sau khi anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.