Bạch Bích khẽ lên tiếng gọi.
Đêm mưa mênh mang.
2
- Diệp Tiêu!
Diệp Tiêu đang ngồi trước màn hình vi tính giật thót người, anh quay
đầu lại, hoá ra là nữ đồng nghiệp. Anh lắc đầu, nói:
- Anh xin em lần sau đừng có bất ngờ gọi tên anh từ đằng sau như thế
nhé, được không? Thôi được, có việc gì?
Nữ đồng nghiệp cười cười:
- Xin lỗi anh, vừa nãy Trại mồ côi gọi điện đến.
- Trại mồ côi á? - Diệu Tiêu cảm thấy hơi mơ hồ.
- Anh quên rồi à? Mấy hôm trước anh nhờ em tìm hiểu những ghi
chép về cô Nhiếp Tiểu Thanh ở Trại mồ côi 20 năm trước đấy thôi.
Diệp Tiêu lúc này mới nhớ ra:
- Ồ, đúng rồi, anh quên mất, xem cái đầu anh đấy, mấy hôm nay mệt
quá đấy mà.
Anh lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế vận động mấy cái.
- Trại mồ côi đã tìm ra những ghi chép về Nhiếp Tiểu Thanh năm ấy,
đó là tháng 9 năm 1980, do hai vợ chồng Bạch Chính Thu và Vu Phấn đưa
đến.
Diệp Tiêu giật mình: - Gì cơ?