LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 387

LỜI NGUYỀN LÂU LAN

Sái Tuấn

www.dtv-ebook.com

Chương 12

1

Quán cà phê khá vắng vẻ, nhạc mở rất nhỏ, hầu như nghe không rõ.

Bạch Bích đúng 7 giờ có mặt, đã thấy Diệp Tiêu ngồi đó đợi cô rồi. Cô
thong thả đi đến ngồi xuống trước mặt Diệp Tiêu, nhưng mắt lại nhìn ra
con đường ngoài cửa sổ.

- Em sao thế, trông như người mất hồn ấy? - Diệp Tiêu nhẹ nhàng hỏi

cô.

- Mẹ em mất rồi!

Diệp Tiêu giật mình, anh hạ giọng nói:

- Xin lỗi, có lẽ lúc này anh hẹn em đến đây là không đúng lúc.

- Không sao, thực ra, đối với mẹ em đó cũng là một sự giải thoát. -

Bạch Bích bình tĩnh nói:

- Mẹ em uống thuốc ngủ tự sát đã mấy ngày rồi. Trước hôm mẹ em

mất một ngày, có một cô gái trẻ đã đến gặp mẹ em.

- Là ai? - Diệp Tiêu bỗng thấy hồi hộp.

Bạch Bích gật đầu, cô thong thả uống một ngụm, sau đó nhìn thẳng

vào mắt Diệp Tiêu, Diệp Tiêu có vẻ lúng túng, anh hỏi:

- Em có thể khẳng định không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.