LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 389

gì đó quan trọng giấu em, họ nhất định có liên quan mật thiết đến cuộc đời
của Nhiếp Tiểu Thanh.

- Thôi, em xin anh đừng nói nữa! - Bạch Bích cảm thấy rất đau khổ.

- Anh xin lỗi, anh biết rằng em thật khó mà thừa nhận sự thật này.

Bạch Bích bỗng ngẩng phắt đầu lên, nhìn Diệp Tiêu bằng ánh mắt rất

lạ, nói:

- Diệp Tiêu, anh nhất định phải tìm thấy cô ấy à?

- Tất nhiên rồi, bởi vì tất cả đều do cô ta làm. Bây giờ anh đã làm rõ

tất cả. Cô ta đã lấy và phục chế vi rút từ trong xác người cổ, rồi dùng vi rút
đó giết chết Giang Hà, Tiêu Sắt, cả La Chu nữa, tính đến nay tổng cộng đã
là bảy người rồi.

- Nhưng vì sao cô ấy phải làm thế?

Diệp Tiêu lắc đầu:

- Đến giờ anh cũng không biết!

Bạch Bích không tranh luận với anh nữa, cô nhìn đồng hồ, sau đó nhẹ

nhàng nói:

- Xin lỗi anh, em không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa.

Bạch Bích và Diệp Tiêu đi ra ngoài phố, mặc dù lúc này gió rét vẫn

từng cơn, từng cơn, nhưng ánh đèn xanh đỏ trên phố lớn vẫn làm vui vẻ
những người cần vui vẻ, chẳng ai chú ý đến hai con người đầu óc đang rối
bời. Bạch Bích đờ đẫn nhìn dòng xe đang vội vã trôi đi, ánh mắt mông
lung.

- Bây giờ vẫn còn sớm, em định đi đâu? - Diệp Tiêu hỏi Bạch Bích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.