LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 408

Nhiếp Tiểu Thanh đã đứng vững, nhưng cô có vẻ như không có ý định

quay trở lại.

- Lam Nguyệt, mau trở lại đây, nghe lời tôi, cẩn thận đấy, nếu bước lùi

lại phía sau là sẽ rơi xuống đấy! - Diệp Tiêu chợt cất cao giọng, anh nhìn
thấy phía sau Lam Nguyệt là vực sâu vạn trượng.

Lam Nguyệt vẫn nhìn vào mắt anh.

Anh lao đến, định kéo cô lại.

- Đừng đến đây! - Lam Nguyệt hét lên ngăn cản anh.

- Lam Nguyệt, quay lại đi, nguy hiểm lắm! - Diệp Tiêu giơ tay về Lam

Nguyệt:

Lam Nguyệt chợt mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như là

tượng trưng cho hạnh phúc. Trong mắt cô tràn ngập ánh sáng hút hồn
người, cơn gió trên sân thượng thổi tung bay quần áo cô, phía sau lưng là
thành phố tràn đầy ánh sáng muôn màu. Sau đó, hai tay cô dang ra như đôi
cánh, ngang với vai, trông giống như hình một chữ thập.

- Lam Nguyệt! - Diệp Tiêu kêu thét lên.

Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thần bí, cao giọng nói:

- Nghe này, mẹ đang gọi tôi: cái chết... chỉ là mới bắt đầu!

Cơn gió lan truyền âm thanh của cô đi thật xa, Diệp Tiêu cảm thấy

như thể tiếng của cô vang vọng khắp bầu trời của thành phố này.

Cơ thể hình chữ thập của Lam Nguyệt từ từ ngã xuống dưới.

Diệp Tiêu chạy bổ đến sát mép sân thượng, anh thò cả đầu lẫn tay ra

ngoài. Tay anh huơ huơ trong khoảng không như muốn túm lấy người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.