LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 409

Nhiếp Tiểu Thanh, nhưng thứ anh túm được chỉ là làn gió hư vô mờ mịt.
Anh nhìn Nhiếp Tiểu Thanh đang rơi xuống bên dưới, cô ấy đang bay,
trong mắt anh chỉ thấy hiện lên nụ cười mỉm bí hiểm của cô. Cuối cùng, chỉ
còn thấy mái tóc đen mượt của cô đang xoã ra phủ kín cả khuôn mặt.

Từ thiên đường xuống địa ngục chỉ có một bước thôi.

Bạch Bích khóc không thành tiếng.

Lúc này, Nhiếp Tiểu Thanh đã nằm ngửa trên mặt đường dưới toà nhà,

giao thông đang tắc nghẽn.

Tay Diệp Tiêu vẫn đang huơ huơ trong khoảng không, anh nhắm mắt

lại, không dám nhìn xuống mặt đất dưới sáu tầng nhà.

Gió vẫn thổi.

Anh bò bên mép sân thượng, đầu và tay vẫn hướng một nửa ra bên

ngoài, như thể cũng đã theo Nhiếp Tiểu Thanh về thế giới bên kia.

11

Cô nhìn thấy gương mặt của Giang Hà.

Trong màn đêm dày đặc, chợt lóe lên luồng ánh sáng trắng, chiếu sáng

bốn bức tường xung quanh, đây là Nhà tang lễ. Trong đại sảnh rộng lớn
không một bóng người, chỉ có Bạch Bích và một cỗ quan tài bằng kính.
Giang Hà đang mặc bộ comple, nằm yên trong quan tài kính. Bạch Bích
nhìn anh, tay xoa lên tấm kính lạnh giá, cô muốn mở nó ra, nhưng lại
không tài nào mở được. Thế nên, nước mắt cô từ từ lăn dài xuống má, rồi
nhỏ giọt xuống quan tài kính. Đột nhiên, Giang Hà đang nằm trong quan tài
bỗng mở mắt, anh mỉm cười với Bạch Bích, anh giơ tay ra mở nắp quan tài,
sau đó, bước ra ngoài. Anh đến trước mặt cô, khẽ lau nước mắt trên mặt cô,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.