rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt ve cô, hôn cô, sau cùng là chiếm hữu toàn bộ
cơ thể cô.
Cuối cùng cô cũng đã có được thứ mà cô mong muốn.
Bạch Bích chợt mở to mắt, trước mắt toàn là màu trắng, đây là đâu?
Cô mơ màng nhìn lên trần nhà, đây là Nhà tang lễ sao? Cô không biết mình
còn sống hay đã chết, có lẽ chính mình đang nằm trong quan tài kính, có lẽ
đang có kèn trống đám ma, bạn bè thân bằng cố hữu đang lần lượt đi đến
lặng lẽ nhìn cô lần cuối.
Nhưng trước mắt không có quan tài kính, bên tai cũng không thấy
tiếng nhạc kèn đám ma, đây không phải là Nhà tang lễ. Cô bỗng thở phào
nhẹ nhõm, lúc này cô đã hiểu rõ: cô vẫn còn sống.
Sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt.
Khuôn mặt này rất giống với khuôn mặt của người vừa mới chiếm hữu
cô, đáng tiếc không phải anh ấy. Khuôn mặt hiện giờ cô nhìn thấy, là khuôn
mặt của Diệp Tiêu.
- Bạch Bích, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi! - Diệp Tiêu thầm kêu lên.
Bạch Bích ngây ngô nhìn anh, muốn nói, nhưng không cất lời lên
được, cô thở dốc, môi mấp máy.
- Em khát nước phải không?
Diệp Tiêu lấy cốc nước, đưa cốc vào miệng cô, sau đó anh đưa tay đỡ
đầu cô cao lên một chút.
Cốc nước đặt trên đôi môi khô của cô, cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm,
đây là nước nóng, nước từ từ trôi xuống cổ họng.
Cô cất tiếng thở dài, cuối cùng cũng cất tiếng nói: