LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 412

Bạch Bích sau khi nghe xong, giơ hai tay lên ôm mặt, khóc nấc lên.

- Tại sao chị ấy lại phải chết?

- Anh không biết, cô ấy tự nhảy xuống. - Diệp Tiêu lắc đầu, nói.

Bạch Bích không nói gì nữa, cô nằm xuống giường, lặng lẽ ngắm nhìn

trần nhà. Mắt cô mở thật to, hầu như không động đậy, trạng thái của cô như
vậy khiến Diệp Tiêu ngồi bên rất lo lắng.

Trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh.

Chợt điện thoại của Diệp Tiêu bỗng vang lên, anh nhấc máy, là

Phương Tân:

- Diệp Tiêu, thông báo cho cậu biết một tin tốt lành, đã sản xuất được

vắc-xin chống vi rút mộ cổ rồi. Giáo sư Lý nói, chỉ cần có loại vắc-xin này
thì không sợ vi rút mộ cổ nữa, có thể khống chế hoàn toàn.

Nét mặt Diệp Tiêu phấn khởi lên đôi phần:

- Thế thì tốt rồi!

- Chúng tớ đã đưa vắc-xin đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ rồi, những

người ở Viện đều được tiêm một liều.

- Còn phải đi tìm lại những người đã tham gia đoàn kịch của La Chu

nữa, từng người trong bọn họ cũng phải được tiêm vắc-xin.

- Nhưng cậu vẫn quên mất một người!

Diệp Tiêu hơi căng thẳng, anh cố gắng suy nghĩ, nhưng mãi chẳng

nghĩ ra còn quên ai, bèn hỏi:

- Ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.