LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 413

- Còn bản thân cậu ấy!

Diệp Tiêu bật cười.

12

Đây là một phòng bệnh đơn, bên ngoài cửa sổ trời đã tối sẫm, không

còn nhìn thấy gì nữa cả, như thể một mặt biển đại dương tối đen như mực.
Diệp Tiêu vẫn ngồi bên giường Bạch Bích, lặng lẽ nhìn cô.

Bạch Bích vẫn đang ngủ say. Mấy giờ đồng hồ trước, cô ăn một chút

đồ ăn, sau đó cứ mở mắt nhìn chăm chăm, nằm yên không nói câu nào, một
lúc lâu sau mới ngủ thiếp đi. Diệp Tiêu cảm thấy Bạch Bích sau khi tỉnh lại
đã có gì đó thay đổi, nhưng anh cũng không nói rõ ra được là thay đổi như
thế nào, có lẽ là do quá sợ hãi. Nhưng nguyên nhân gì khiến Bạch Bích hôn
mê suốt ba ngày ba đêm như vậy? Diệp Tiêu đã gặp bác sĩ, bác sĩ nói cô ấy
hoàn toàn không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là chìm vào trạng thái
hôn mê, sau khi kiểm tra toàn bộ, sức khỏe của cô ấy rất tốt, không có vết
thương nào.

Lúc này đây, cô vẫn nằm ngủ yên, chỉ có điều sắc mặt nhợt nhạt hơn

trước, vẫn đang truyền dịch. Nhưng sau khi cô tỉnh lại, bác sĩ nói cô không
có vấn đề gì nghiêm trọng, mấy hôm nữa là có thể xuất viện. Nghe vậy
Diệp Tiêu mới thấy hơi yên tâm.

Mấy hôm nay, anh đã xin nghỉ làm để ở bên chăm sóc Bạch Bích. Anh

cũng không biết tại sao mình lại làm thế, có lẽ đây chính là trách nhiệm của
anh. Thực ra, anh không hy vọng sẽ nhận lại được sự báo đáp gì, anh chỉ là
muốn để cho lòng mình được thanh thản.

Một cơn gió thổi qua gáy anh, cảm giác lành lạnh thổi sâu vào cơ thể

anh, còn làm khuấy động những sợi tóc đen dài của Bạch Bích đang xõa ra
trên gối. Có chuyện gì vậy nhỉ? Diệp Tiêu quay đầu lại, phát hiện ra cửa sổ
đột nhiên bật mở, gió lạnh ùa vào phòng. Anh nhớ rõ mình đã đóng chặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.