LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 64

- Không có gì, tớ cũng chẳng biết vì sao nghe thấy cái tên này lại thấy

hơi khó chịu.

Tiêu Sắt an ủi:

- Có khi cậu lại bị căng thẳng thần kinh rồi. Từ nhỏ thần kinh cậu đã

yếu, nói thật, có lúc cậu làm người ta lo lắng lắm. Tớ rất sợ không cẩn thận
cậu có thể bị đưa vào bệnh viện tâm thần, thế thì tớ sẽ không được gặp cậu
nữa mất.

Nói xong Tiêu Sắt cười vang.

Bạch Bích cũng muốn cười chính mình, nhưng cô cuối cùng vẫn

không cười nổi, chỉ là cố gắng nhếch mép lên một chút. Cô thật sự khâm
phục Tiêu Sắt, ở bất cứ đâu, vào bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể cười rất
vui vẻ, cho dù cũng có lúc không phù hợp cho lắm. Nhưng bỗng nhiên, cô
nghĩ đến mẹ. Cô khẽ nói:

- Tiêu Sắt, cậu nói đi, liệu tớ có giống như mẹ tớ không?

- Bạch Bích, cái cậu này lại nghĩ lung tung rồi. Thôi, cho tớ xin lỗi,

vừa nãy tớ chỉ là nói đùa thôi. Đừng để ý đến làm gì. Cậu sẽ chẳng làm sao
đâu. Mẹ cậu cũng sẽ sớm được về thôi.

Tiêu Sắt đưa tay ra vuốt lên mái tóc của Bạch Bích, rồi từ từ thả cho

những ngón tay tuột khỏi mái tóc.

- Không sao đâu, tớ biết tớ là người không may mắn.

- Đừng nói như vậy mà.

- Năm tớ 10 tuổi, bố tớ bị tai nạn vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 40,

ông chỉ vì muốn đưa tớ đi khám bệnh nên còn chưa kịp thổi nến sinh nhật
đã đi rồi. Nếu như không phải vì tớ, chắc chắn ông đã chẳng xảy ra chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.