LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 65

Rồi sau đó, mẹ tớ thần kinh không bình thường, toàn nói những lời đáng
sợ, cuối cùng cũng phải vào bệnh viện tâm thần, mấy năm rồi còn gì. Còn
tớ, trước khi kết hôn một tháng, đã mãi mãi mất đi người chồng chưa cưới,
hơn nữa nguyên nhân chết còn không rõ ràng. Nói một cách ngắn gọn là, tớ
sống mới chỉ có hơn 20 năm ngắn ngủi thế mà có lẽ ngoài cậu ra, những
người thân thiết nhất gần như đều bỏ tớ mà đi. Có lẽ tớ bị nhiễm phải vận
xấu rồi. Lại còn...

Bạch Bích thấy sống mũi cay cay, rồi tắc lại, không thể nói tiếp.

Tiêu Sắt thở dài nói:

- Những điều đó tớ đều biết, nhưng cậu đừng sợ, chí ít thì cũng còn có

tớ đây.

Bạch Bích bỗng nhìn Tiêu Sắt bằng ánh mắt kỳ lạ, nói:

- Hãy hứa với tớ, cậu phải sống thật tốt. Tớ muốn cậu sống vui vẻ đến

trăm tuổi.

Tiêu Sắt nhìn đôi mắt đã đỏ hoe đang mở to của Bạch Bích với vẻ

không tự nhiên lắm. Cô cười trả lời:

- Không vấn đề gì, cho dù cậu không cho tớ sống, tớ cũng sẽ cố để

sống bằng được. Một trăm tuổi ít quá, phải một trăm lẻ một tuổi ý chứ.

Bạch Bích cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười.

Tiêu Sắt đứng lên nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, nói:

- Bạch Bích, tớ nghĩ là buổi tối cậu nên kéo rèm cửa xuống, không

nhỡ có người nhìn trộm.

- Nhìn trộm cái gì cơ? Tớ chẳng có gì để mà nhìn cả. Tớ chỉ thích

ngắm trời đêm, phía xa trong màn đêm có những ngọn đèn như những ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.