LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 62

- Bạch Bích, đừng khách sáo thế chứ. Hôm qua thật có lỗi quá, tớ đã

không đến dự lễ tang của Giang Hà được.

- Thôi mà, không sao đâu, tớ không thích buổi tang lễ hôm qua.

Giọng Bạch Bích có vẻ mệt mỏi, ngoài Giang Hà ra, chỉ khi nói

chuyện với Tiêu Sắt, cô mới không cảm thấy căng thẳng và áp lực, mới tự
nhiên bộc lộ suy nghĩ thật của mình.

- Sự việc của Giang Hà, tóm lại là đã xảy ra như thế nào? Đột ngột

quá, tớ thật không thể ngờ lại xảy ra sự việc này.

Khi nói, mắt của Tiêu Sắt sáng nhấp nhánh. Cô luôn trang điểm mắt

để làm nổi bật chúng. Nhưng từ ánh mắt đó để lộ ra một điều gì đó làm cho
Bạch Bích cảm thấy có chút kỳ lạ.

- Tớ cũng chẳng biết. Nguyên nhân chết không rõ ràng, có lẽ là do tai

nạn. Có thể trong người anh ấy có cái gì đó bất ngờ phát tác. Anh ấy làm
việc ở Viện Nghiên cứu đến đêm khuya, hình như có gọi cho tớ một cuộc
điện thoại, nhưng không nói gì. Tớ gọi lại cho anh ấy nhưng không thấy
nghe máy, có thể sự việc xảy ra vào lúc ấy. Sáng hôm sau, đã phát hiện xác
anh ấy ở Viện Nghiên cứu, tớ chỉ biết có vậy thôi.

Tiêu Sắt gật đầu nghe hết lời của Bạch Bích, cô thở dài nói:

- Thật là kỳ lạ, có lẽ có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết rồi ấy chứ,

à không, viết thành một kịch bản, để tớ phân vai cho cậu nhá.

- Thôi đừng có đùa nữa mà!

Tiêu Sắt nghiêm mặt lắc đầu:

- Tớ nói thật đấy. Mấy hôm nay tớ cứ nghĩ, Giang Hà, con người này

tuy có quê mùa một chút, nhưng thực ra anh ấy là người rất có sức hấp dẫn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.