LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 1 - Trang 15

* Có nghĩa là cất giữ bảo vật ban rộng phúc lành.

- Vâng, sáng mai tôi sẽ cho mời ông Lục tới!

- Vậy ngươi hẵy nghỉ sớm đi, hai ngày nay mọi người cũng đã vất vả

nhiều, vết thương của Ngũ Lang ra sao rồi? Liễu Nhi chắc cũng đã ngủ rồi
phải không?

- Thưa, đều ngủ cả rồi, ông Lục đã cho Ngũ Lang uống chút thuốc, chắc

không có vân đề gì đáng ngại. Vậy tôi đi nghỉ trước nhé!

Lỗ Thịnh Nghĩa gật đầu, Lỗ Ân bèn lui ra, trước khi rời đi không quên

đóng chặt cửa, còn kéo thử khoen cửa vài cái rồi mới yên tâm trở bước về
phòng.

Đêm đã về khuya, trời vẫn lặng gió, trong viện yên tĩnh dị thường, thậm

chí không cả nghe thấy tiếng ngáy của Ngũ Lang và Lỗ Ân trong gian
phòng phía trước như thường lệ. Trời lúc một thêm buốt giá, dường như có
tiếng sương rơi vẳng lại, nghe tí tách mơ hồ.

Lỗ Thịnh Nghĩa vẫn đang vùi đầu tìm tòi trong bức thư họa. Đột nhiên,

ông có cảm giác rất bất thường. Tiếng sột soạt ngày càng rõ hơn, băng qua
sân, từ từ tiến sát thư phòng. Ông không ngẩng đầu lên, bởi lẽ nhờ dư
quang từ đôi mắt, ông đã thấy rõ một cái bóng cao lớn đang dần dần đổ dài
trên chấn song hoa của cửa thư phòng. Một cảm giác lạnh buốt như lưỡi
dao cắt dọc sống lưng khiến hai bên sườn bỗng chốc trở nên căng thẳng,
dội lên một cảm giác tê buốt và cứng nhắc. Ông vẫn không ngẩng lên.
Bóng đen càng lúc càng tiến gần, càng lúc càng cao lớn, cao lớn hơn hẳn
kích thước của một người bình thường. Ông vẫn không ngẩng lên, mí mắt
cũng bất động khÔng chớp, thậm chí cả hơi thở cũng như ngừng lại, hai
bàn tay siết chặt hơn chiếc ấm tử sa, gân xanh nổi căng trên mu bàn tay,
giật lên khe khẽ.

Lỗ Thịnh Nghĩa đang sợ hãi, nỗi sợ hãi này dường như ông chưa từng

nếm trải trong suốt nhiều năm qua. Điều khiến ông sợ hãi không phải Ià
bóng đen quái dị đang mỗi lúc một sát gần, mỗi lúc càng to lớn kia, mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.