LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 1 - Trang 26

Trong lòng bàn tay, có một vầng khí tím đen đang xoay tròn, chính giữa

vầng khí tím đen là một trái tim đang đập, chứa đầy nỗi oán hận của kẻ chết
oan và lời nguyền rủa của vong hồn.

Những thứ đó, Lỗ Nhất Khí đều đã nhìn thấy, đã nghe thấy. Một áp lực

đè nặng lên cậu, tựa như cơ thể đang bị nhận chìm dưới đáy nước sâu. Cậu
bỗng cảm thấy buốt tai, đau đầu, buồn nôn, gân xanh trên trán co giật liên
hồi.

Cậu kinh ngạc khi thấy người áo đen kia vẫn thản nhiên như không,

đứng trong vòng xoáy xuyên suốt âm đương, lặng phắc không hề nhúc
nhích. Từ đôi mắt cú vọ vẫn chiếu ra những tia sáng vô cảm.

- Lấy không? – Giọng nói cất lên, vô cảm y hệt như ánh mắt.

- Không! – Lỗ Nhất Khí trả lời khẽ, song dứt khoát.

- Tại sao? – Giọng nói vẫn đều đều.

- Tôi không biết! – Ngữ điệu của cậu đã cao hơn một chút, bởi lẽ cậu bắt

đầu cảm thấy thích ứng với áp lực lan tỏa từ khối đá.

- Không biết đây là cái gì, hay là không biết giá trị của nó? – Giọng nói

đã không còn vẻ điềm tĩnh như khi nãy.

- Đều không phải, là tôi không biết dùng nó để làm gì! – Cậu đã thấy trấn

tĩnh hơn.

- Cậu chắc chứ? – Trong ba chữ này dường như ẩn chứa chút tiếc nuối.

- Không chắc, có nhiều chuyên phải đến lúc chết mới có thể chắc chắn

được!

Câu trả lời của Lỗ Nhất Khí khiến con mắt cú vọ chớp liền hai cái, lóe ra

một tia sáng rực.

Bóng đen không hỏi nữa, cũng không bỏ đi, chỉ có tia sáng kia dừng lại

rất lâu trên khuôn mặt của Lỗ Nhất Khí. Đó là một khuôn mặt giống như
khuôn mặt của bao người bình thường khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.