LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 2 - Trang 169

ông đã quá độ từ mồi lửa, đèn dầu cho đến lúc này, nên đã có thể thích nghi
với ánh sáng bên ngoài. Vì vậy, ông đã nhanh chóng định vị được, bản thân
đang đứng trong bụi hoàng dương bên cạnh con đường nhỏ rợp bóng hoa.

Lỗ Thịnh Nghĩa nắm chặt con dao khắc trong tay, nghĩ ngợi một thoáng,

lại đưa tay vào trong hòm lấy ra một cái bào mắt phượng. Tại sao lại gọi là
bào mắt phượng, vì phần lưỡi của chiếc bào mảnh mà uốn cong hệt như
mắt phượng.

Mỗi tay cầm một vũ khí chí ít cũng đã giúp ông tự tin thêm mấy phần.

Ông nhẩm tính đường đi nước bước một lát, rồi băng qua một bụi hoa quế,
vòng qua hai cây chuối lớn, đã bước lên được con đường nhỏ.

Con đường này không giống với con đường khi nãy ông đã men theo rồi

sa vào trong hang đá, mà nó dẫn thẳng đến hành lang hình thuyền hoa gần
căn lầu nhỏ ven ao. Còn con đường khi nãy chưa đi được vài bước đã ngoặt
vào trong hang đá. Nhưng hiện tượng kỳ quái này không thu hút được sự
chú ý của ông, vì ông đã khựng lại trước một cảnh tượng máu tanh thảm
khốc, khiếp đảm kinh hồn….

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.