LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 156

kể từ sau cơn bão Katrina, chẳng còn một ai sống ở đây nữa. Chẳng còn ai
bận lòng sửa chữa nó làm gì. Một hồn ma ở cuối phố St. Claude kể với tớ
rằng có tin đồn là nó sẽ bị kéo đổ. ‘Tất cả các ngôi nhà sẽ bị kéo sập’ anh ta
nói thế. ‘Xóa sạch mọi ngôi nhà dễ dàng hơn là việc dựng lại chúng cho
đàng hoàng’.”

“Thật khủng khiếp!” Hẳn Lisette sẽ buồn lắm khi hàng năm trở lại nơi

này và phải chứng kiến ngôi nhà thân yêu nơi mình lớn lên sẽ chỉ còn là
một đống đổ nát hoang tàn. “Nhưng chẳng lẽ không có ngôi nhà nào là di
tích lịch sử được bảo vệ hay sao? Ngôi nhà này chắc chắn đã gần hai trăm
năm tuổi rồi cơ mà?”

Lisette nhún vai.

“Tất cả những ngôi nhà ở Storyville đều cổ xưa.” Cô nói. “Và cả khu

phố trên kia nữa - cậu thấy chứ?”

Lisette đưa tay chỉ về phía trước, và Rebecca nhìn theo. Trải dài trước

mắt họ là một đoạn đường nhánh liên tiểu bang ầm ì tiếng xe cộ, bên trên là
đoạn cầu vượt mà Rebecca nghĩ chính là Đại lộ Claiborne.

“Nơi đó đã từng là một con phố rất đẹp.” Lisette nói. “Với những cây sồi

đại thụ, giống như Đại lộ St. Charles. Đây là trái tim của Tremé - trái tim
xanh, có người gọi nó như thế. Nhưng họ đã kéo sập các ngôi nhà và những
hàng đại thụ ấy để nhường chỗ cho con đường lớn phía trên kia chạy qua.
Rất nhiều hồn ma cảm thấy thực sự bất hạnh vì điều này. Giờ đây tất cả
những nơi họ có thể đến chỉ là một khối bê-tông!”

“Thật kỳ lạ khi nghĩ đến việc lịch sử đã bị xóa sạch như thế nào.”

Rebecca trầm ngâm. Cô tự hỏi không biết bao lâu nữa thì ngôi nhà của
Lisette sẽ bị phá hủy không còn dấu vết, như tất cả những ngôi nhà và
những con phố ở Storyville cổ kính này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.