LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 155

không đáp lời. Trông Lisette lúc này có vẻ tập trung, nhịp chân bước nhanh
khi họ đi dọc con phố St. Philip.

“Mấy người kia phàn nàn rằng nước ngập đến hàng chục phân!” Một hồn

ma trong bộ đồng phục thủy thủ bê bết máu nói to với họ. Anh ta ra hiệu về
phía một đám người đang khiêng một cuộn thảm mốc ẩm xuống những bậc
tam cấp trước nhà. Rebecca không thể tin được là cho tới lúc này, đã ba
năm sau cơn bão, mà họ mới dọn dẹp nhà cửa. “Tôi muốn nói với họ rằng
hãy đi bộ lên kia vài quãng, phía trên phố Broad ấy và xem nước lũ đã làm
gì ở đó. Chẳng có gì mà họ phải kêu ca cả.”

Rebecca mỉm cười với anh ta, nhưng ánh mắt của người thủy thủ dường

như nhìn xuyên qua cô. Lisette không nói một lời nào. Cô ấy cứ lặng lẽ như
thế cho tới khi đột ngột dừng lại trước một ngôi nhà trông như sắp đổ.

Đó là một ngôi nhà nhỏ bé, và chắc ngày xưa, cách đây lâu lắm rồi, từng

được khoác một lớp sơn màu xanh da trời hoàn hảo, nhưng lớp sơn đó hiện
giờ đã bong tróc và bạc phếch bởi những năm tháng mưa gió. Chỉ có một
cánh cửa chớp bị vỡ còn lại trên bản lề ô cửa; những cánh khác đã không
còn. Mái nhà bị sập xuống, dấu vết còn lại chỉ là một mảnh chống thấm
màu xanh lam bị rách còn dính lủng lẳng trên lỗ hổng của mái nhà.

“Nhà tớ đây.” Lisette khẽ nói. Hai cô gái đứng đó ngước nhìn lên ngôi

nhà.

“Đây là hậu quả của cơn bão phải không?” Trông cảnh tượng của ngôi

nhà thật đau lòng. Như thể nó sắp sửa đổ sập xuống vậy.

“Không hẳn chỉ là cơn bão. Mẹ tớ là người chăm chút cho nó. Đây là

ngôi nhà của bà mà. Nhưng đã nhiều năm nay ngôi nhà ở trong tình trạng
này. Người ta đã mua lại nó, nhưng họ không sống ở đây - họ cho thuê và
chẳng làm gì để giữ gìn nó cả. Mỗi năm qua đi trông nó lại tồi tệ hơn. Và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.