LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 153

Thêm một điều nữa mà cho đến ngày hôm nay Rebecca mới nhận ra:

Lisette chỉ biết về lịch sử trước cái chết của cô ấy mà thôi. Nếu không có
hồn ma nào giải thích điều gì đó cho Lisette, thì thế giới kể từ sau năm
1853 hoàn toàn là một câu đố bí ẩn và phức tạp đối với cô ấy. Lisette chỉ
biết những sự kiện rất nhỏ lẻ. Thí dụ như, Lisette biết tất cả mọi điều về
Storyville - một vùng chỉ phát triển sau khi cô ấy chết - là vì cô đã qua lại
nơi này không biết bao nhiêu năm rồi, cũng như cô biết về Abraham
Lincoln là vì cô đã được nghe rất nhiều hồn ma kể về ông ấy trong suốt
cuộc Nội chiến. Nhưng khi Rebecca hỏi cô về những sự kiện lịch sử khác -
ví dụ như, vụ đắm tàu Titanic, hay vụ thả bom nguyên tử xuống Hiroshima
- thì Lisette không hề biết một chút nào. Không có hồn ma nào từng kể cho
cô ấy nghe về những chuyện đó.

“Chủ yếu bọn họ chỉ thích nói về chính mình thôi.” Lisette giải thích.

Khi họ băng qua phố Rampart và đi tắt qua một con đường chạy dọc theo

công viên, Lisette bắt đầu dừng lại nhiều hơn để nói chuyện với một hoặc
hai hồn ma, và mặc cho Rebecca có lên tiếng chào, không ai trong số họ
nói chuyện với cô cả.

“Kia là ai thế, cô bạn?” Một người phụ nữ hỏi Lisette, gật đầu về phía

Rebecca. “Cô ta vẫn chưa phải là một trong số chúng ta.”

“Chuyện dài lắm.” Lisette trả lời bà ta.

“Thế thì để sang năm kể nhé.” Người phụ nữ đó vừa nói vừa khệnh

khạng bước lên những bậc tam cấp của một ngôi nhà màu xanh lục rồi biến
mất - theo đúng nghĩa của từ này - bằng cách đi xuyên qua tường.

“Họ có thể nhìn và nghe thấy cậu, nhưng họ không thể nói với cậu.”

Lisette giải thích. “Chúng tớ chỉ có thể nói chuyện với những hồn ma khác
thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.