LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 160

rằng khi có mẹ ở bên thì sẽ chẳng bao giờ có chuyện gì tồi tệ xảy ra cả. Và
tớ đã chắc là tớ đúng về điều này.”

Lisette khẽ mỉm cười rất khó hiểu và đượm buồn. “Nhưng mẹ tớ đã để tớ

lại trước cổng. Bà đã không vào nhà.”

“Vì sao?” Rebecca hỏi, nhưng Lisette chỉ lắc đầu. Cô ấy im lặng một lúc

lâu, nên Rebecca thử đặt câu hỏi theo cách khác. “Cậu đã phải chăm sóc ai
vậy?”

“Hai người. Một người đàn ông giàu có - ông ta là một người bắt mối

đường...”

“Một gì cơ?”

“Một người trung gian, có lẽ vậy? Hoặc cậu có thể gọi là người môi giới.

Ông ta đến từ New York nhưng lại sống ở Mississippi, thường xuyên qua
lại New Orleans suốt gần hai mươi năm. Ông ta mua mía của những chủ
đồn điền phía thượng nguồn rồi tiếp tục bán đi. Ông ta còn cho họ vay tiền,
đó là những khoản đầu tư lớn và kiếm được rất nhiều tiền. Chính là năm đó,
ông ta đã xây một ngôi nhà to ở Hạt Garden này cho cả gia đình ông ta.
Tuy ngôi nhà vẫn chưa thực sự hoàn thiện nhưng họ đã chuyển đến sống ở
đó. Mùa hè năm ấy người con trai của nhà ấy đi vắng, và họ đã bảo anh ta
hãy lánh đi xa. Người đàn ông này bị ốm, và cô con gái của ông ta cũng
vậy. Cô gái đó không lớn hơn tớ là mấy. Mùa đông ấy cô ta sắp có cuộc
trình diễn ra mắt đầu tiên.”

Lisette vốn quen với những ngôi nhà nhỏ bé nhiều hơn thế và là người

đến từ một nơi rất khác biệt. Tất cả những người làm cho gia đình đó đều là
nô lệ, và không ai trong số họ nói được tiếng Pháp. Họ luôn ngờ vực để mắt
tới cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.