LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 167

“Con đẻ, như người ta nói. Ngày đó chuyện như thế cũng bình thường.

Rất nhiều người đàn ông ở New Orleans này đều có hai gia đình, một da
trắng và một da đen. Mấy đứa con gái ở trường tớ cũng có bố là người
Creole rất giàu có và chăm lo cho việc học hành của chúng. Một vài đứa
còn có bố thường xuyên dành thời gian chúng và mẹ chúng nữa.”

“Nhưng họ gặp nhau ở đâu - những người đàn ông da trắng và những

phụ nữ da đen đó? Có phải những người phụ nữ này từng là người hầu của
họ không? Hay là nô lệ?”

“Cũng có trường hợp như vậy. Nhưng cũng có khi họ gặp nhau trong

những dạ hội của người da đen lai ở Khu phố Pháp. Nếu cậu là một cô gái
da màu trẻ tuổi, cậu có thể tìm được một người đàn ông Creole trẻ trung, tử
tế và giàu có, và mẹ cậu sẽ có một giao kèo với ông ta. Để có nhà cho cậu
ở, và có tiền để trang trải cho cuộc sống.”

“Nghe cứ như là bán mình vậy!” Rebecca nói và ngay lập tức thấy ân

hận: cô không có ý ám chỉ bất cứ điều gì về mẹ Lisette. Nhưng Lisette chỉ
lắc đầu, không có vẻ gì là tức giận cả.

“Những cô gái da trắng cũng gặp gỡ những vị hôn phu của mình tại các

bữa tiệc hay dạ hội như thế mà.” Cô kéo tay Rebecca bước lùi lại trên hè
đường; một chiếc xe tải nhỏ đang lao nhanh ở góc phố ngay phía trước họ.
“Và liệu bố mẹ của họ có không làm những việc tương tự, để đảm bảo cho
họ có được một ngôi nhà đàng hoàng và những điều kiện thiết yếu khác của
cuộc sống hay không? Chuyện này xảy ra chỉ bởi vì luật pháp không cho
phép người da đen và người da trắng kết hôn với nhau. Chính vì vậy, một
số người đàn ông quyền quý không bao giờ kết hôn. Họ chỉ dành thời gian
cho người vợ da màu và gia đình của họ mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.