LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 168

“Nhưng cha của cậu...” Rebecca lên tiếng, và sau đó dừng lại giữa

chừng. Thật khó xử nếu nói ra rằng: Cha cậu có dành chút thời gian nào
cho cô đâu.

“Cha tớ là người Mỹ, không phải người Creole.” Lisette nói lí nhí. “Có

lẽ rất khó khăn khi có một gia đình kép kiểu như vậy. Cái ngày mà ông gửi
thư nhắn tới mẹ tớ, tớ nghĩ là ông biết mình sắp chết. Có lẽ ông muốn trông
thấy tớ lần cuối cùng. Chắc ông đã trông thấy tớ nhiều lần trong suốt thời
gian tớ trưởng thành mà tớ không hề hay biết. Ý tớ là, có thể ông đã thấy tớ
trên phố và biết tớ là ai. Tớ đã suy nghĩ rất nhiều về điều này - làm sao tớ
lại không biết ông, trong khi ông lại biết về tớ.”

Rebecca hình dung ra cảnh tượng cha Lisette đang quan sát cô ấy từ

đằng xa - nhìn ngắm cô khi cô bước tung tăng ra chợ, tay đung đưa chiếc
giỏ; nhìn vào lớp học nhỏ bé của cô từ hành lang để chắc rằng cô luôn
chuyên tâm học hành.

“Vậy có phải cha cậu đã gặp mẹ cậu tại một trong những dạ hội đó

không?” Rebecca hỏi. Lisette nhún vai.

“Chắc là không. Màu da của mẹ tớ quá tối để tham dự những dạ hội như

vậy, và bà đã nói với tớ rằng bà không bao giờ cho phép tớ tham dự bất cứ
dạ hội nào. Có lẽ bà đã làm công việc gì đó cho cha tớ, cắt may chẳng hạn -
tớ không rõ nữa. Tớ chưa bao giờ có cơ hội để hỏi bà. Cái lúc đứng bên
ngoài cánh cửa khách sảnh để lắng nghe ấy, tớ đã nghĩ - đây chính là bí mật
mà mẹ chưa bao giờ kể cho tớ nghe. Tớ nghĩ về người đàn ông vừa mới
qua đời là cha của mình. Và rồi cánh cửa bỗng bật mở, người đàn bà kia
đột nhiên xuất hiện. Và bà ta như phát cuồng lên.”

“Phát cuồng theo kiểu điên dại ấy à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.