LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 172

“Tất nhiên là cái chết của tớ phải được che đậy.” Lisette lên tiếng, lướt

tay trên những thanh rào sắt. Gió nổi lên, những chiếc lá xáo xác tung mình
xuống hè đường, cây sồi đại thụ ở góc phố rung tán lá xôn xao, như thể
chúng đang cảnh báo gia đình Bowman về sự hiện diện của họ. “Bọn họ
biết rằng trước sau gì mẹ tớ cũng sẽ đến hỏi thăm tin tức. Tớ không phải
một trong số những nô lệ của họ. Vì vậy tay bác sỹ đã nói rằng ông ta sẽ
khai báo tớ chẳng may bị nhiễm bệnh sốt vàng da, và sẽ ký tất cả những
giấy tờ cần thiết. Tên của ông ta, chắc cậu cũng biết, là Sutton.”

“Thật ư?” Vậy ra gia đình Helena và Marianne đã có quan hệ mật thiết từ

rất lâu rồi.

“Và đêm khuya ngày hôm đó, gã luật sư và tay bác sỹ kia quay lại. Xác

của tớ đã được quấn trong một tấm khăn trải giường. Họ đưa tớ băng qua
đường để tới khu nghĩa trang - tất nhiên, bọn họ có chìa khóa mở cổng. Tớ
theo sát bọn họ, để xem họ sẽ làm gì. Tớ bị ném vào khu mộ của gia đình
đó, trên nóc chiếc quan tài của cha và chị tớ.”

“Mẹ cậu không yêu cầu được thấy xác của cậu hay sao? Tức là khi bà

phát hiện ra chuyện đó ấy mà?”

“Bọn họ đã nói với mẹ tớ rằng tớ được chôn cất tại khu mộ tập thể trong

nghĩa trang cùng với những nạn nhân khác. Vào thời điểm đó, ngày nào
cũng có rất nhiều người chết. Khi mẹ tớ đến nghĩa trang, ngôi mộ đó đã
được lấp kín và ngôi mộ gia đình Bowman cũng đã được xây bịt lại rồi.”

“Ừ nhỉ.” Rebecca nói. Họ đứng bên nhau, vô hình vô hại, ngước nhìn

ngôi nhà của gia đình Bowman. Thật khó tin rằng một sự việc kinh hoàng
như vậy lại từng diễn ra trong ngôi nhà tuyệt đẹp này. Giữa không gian của
một đêm như hôm nay, khi những đám mây cuồn cuộn đuổi nhau trên bầu
trời, tiếng sấm ì ầm vẳng lại từ xa xôi, ngôi nhà trông thật bình lặng và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.