LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 173

vững chãi, giống một nơi ẩn náu hơn là một chốn hiểm nguy. Một nơi bí
hiểm, bệnh dịch, và tội ác. “Ngày nào cũng phải trông thấy ngôi nhà này
chắc khủng khiếp lắm.”

“Đôi khi, tớ còn vào tận bên trong.” Lisette nói.

“Thật sao?” Rebecca đã không biết là cô ấy lại muốn đến nơi này.

“Không thường xuyên lắm. Nhưng năm nay tớ sẽ đến tham dự bữa tiệc.”

“Cậu sẽ đến dự tiệc?”

“Ừm...” Lisette ậm ừ, ngước nhìn ngôi nhà một cách chăm chú. “Đến lúc

rồi.”

Rebecca không hiểu được điều đó có nghĩa là gì. Lisette từ từ quay đi,

buông rơi bàn tay Rebecca. Cô một mình bước về phía nghĩa trang.
Rebecca đứng đó - đột nhiên nhận ra mình đã trở lại hữu hình - bên ngoài
cánh cổng sắt của nhà Bowman.

“Tớ cũng sẽ tham dự bữa tiệc đó!” Rebecca gọi với theo, không hề bận

tâm đến việc nhỡ có ai quanh đó đang nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy cô đang
tự nói chuyện một mình. Lisette quay lại nhìn Rebecca mỉm cười.

“Đợi tớ lúc mười giờ nhé.”

Rebecca gật đầu nhìn theo Lisette đang thong thả bước đi. Bây giờ thì cô

đã hiểu vì sao Lisette lại hiện hồn trong ngôi nhà của gia đình Bowman. Cô
đã hiểu vì sao suốt một trăm năm mươi năm qua Lisette trôi giạt trong bóng
tối âm thầm của ngôi nhà đó, trong những hành lang phủ bóng hàng sồi. Đó
là nơi Lisette đã chết, đã bị sát hại ở tuổi mười sáu - và đó là ngôi nhà của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.