LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 194

Bất cứ khi nào một trong các cô con gái nhìn thấy hồn ma này, có nghĩa

là cô ấy chỉ còn sống được một vài tháng nữa thôi.

“Đưa mình về nhà nhé.” Rebecca nói với Anton. Có những thời điểm

con người ta phải đối mặt với rắc rối, Rebecca nghĩ, và đêm nay là một
trong những thời điểm đó. “Mình muốn được nghe cậu kể nhiều hơn.”

Nhưng hóa ra Anton cũng chẳng có gì khác để mà tiết lộ. Tất cả những

gì cậu biết về lời nguyền và hồn ma đó, cậu đã buột miệng nói ra hết với
Rebecca trên hè phố Đường số 4 đó rồi.

Chính dì Claudia mới là người biết mọi chuyện.

Khi Rebecca vẫn còn đang dò dẫm tìm chìa khóa thì dì Claudia đã đẩy

bật cánh cửa ra, dì lo lắng đến nỗi lúc đầu dì đã không để ý thấy sự có mặt
của Anton.

“Tất cả những tiếng ồn ào kinh khủng đó trong nghĩa trang là gì vậy?” Dì

Claudia hỏi, chiếc khăn choàng với họa tiết hình cánh bướm tuột xuống
khỏi đôi vai hẹp của dì. “Còn con, Rebecca, tại sao con... Anton? Có phải
cháu đấy không? Cháu đang làm gì... Trời ạ, bé con, quần dài của con đâu
rồi?”

Mặc dù trên người Rebecca là chiếc áo len chui đầu, nhưng cô vẫn đang

mặc bộ váy ngắn dự tiệc của mình và vẫn đi xăng đan, đôi chân trần tê buốt
vì giá lạnh.

“Cháu sẽ giải thích mọi chuyện khi vào nhà.” Rebecca quay sang Anton;

khuôn mặt cậu trông ủ rũ. “Cậu sẽ ổn chứ? Ý mình là khi không có ai ở nhà
ấy?”

“Đừng lo cho mình.” Cậu nói. “Cháu xin lỗi, thưa cô Claudia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.